OMA. Hôm nay, ngày 02.10, tiết trời Roma đã chuyển dần sang Thu. Cái nóng oi ả của mùa hè đã nhường chỗ cho những cơn gió mát mẻ. Xa xa phía chân trời điểm vài đốm mây đen như báo hiệu một cơn mưa vội chợt đến. Tại Nhà Thờ Gesù của Dòng Tên, bầu không khí dường như nóng hơn, nhộn nhịp và rộn ràng hơn ngày thường vì sự hiện diện của khoảng 300 Giêsu hữu.
Hôm nay, tại ngôi thánh đường này, lần thứ 36 trong lịch sử Nhà Dòng, Tổng Hội một lần nữa lại được triệu tập. Tổng Hội khai mạc với thánh lễ trọng thể vào lúc 17h cùng ngày. Cha Bruno Cadoré, người Pháp, Bề Trên Tổng Quyền Dòng Anh Em Thuyết Giảng, chủ tế thánh lễ. Có một truyền thống tốt đẹp từ xưa đến nay, khi vị Bề Trên Tổng Quyền của Dòng Tên qua đời, cha Bề Trên Tổng Quyền Dòng Anh Em Thuyết Giảng sẽ được mời chủ tế thánh lễ an táng. Nhưng ngày hôm nay, cha Cadoré đã được mời chủ tế thánh lễ khai mạc Tổng Hội, vì trong Tổng Hội, cha Adolfo Nicolás sẽ chính thức từ nhiệm vai trò Bề Trên Tổng Quản Dòng Tên. Trong thánh lễ khai mạc, cha Nicolás, các Tổng Cố Vấn và 215 đại biểu Tổng Hội đã cùng đồng tế. Đồng thời, nhiều anh em Giêsu hữu đang học tập và làm việc tại Italia; đông đảo các tín hữu, ân nhân và thân hữu của nhà dòng cũng hiện diện trong thánh lễ.
Bắt đầu thánh lễ, cha Cadoré đã có lời chào mừng tất cả anh em Giêsu hữu đang quy tụ nơi đây. Ngài cũng cầu chúc Tổng Hội của Dòng sẽ thành công tốt đẹp như lòng Chúa mong muốn.
Trong bài giảng, những chia sẻ của cha Cadoré được gợi hứng từ các bài đọc trong ngày Chúa Nhật 27 Thường Niên. Bài đọc một trích sách Kha-ba-cúc, bài đọc hai trích thư của Thánh Phaolo Tông đồ gởi Ti-mô-thê và bài Phúc Âm trích từ chương 17 Tin Mừng theo Thánh Luca.
Cha Cadoré bắt đầu bài giảng khởi đi từ lời kêu xin của các Tông đồ đối với Chúa Giêsu: “Thưa Thầy, xin thêm lòng tin cho chúng con!” Quả thật, lời cầu xin này rất am hợp với tâm tình của việc khai mạc Tổng Hội. Cha Cadoré giải thích: “Đức tin rất cần thiết – ngay cả khi nó chỉ mang hình dáng nhỏ bé bằng hạt cải – vì đức tin giúp ta dám vươn tới những gì không chắc chắn hoặc không thể xảy ra: ‘Nếu anh em có bảo cây dâu này, hãy bật rễ lên, xuống dưới biển kia mà mọc, nó cũng sẽ vâng lời anh em.’ Đức tin lại càng cần thiết hơn, vì nhờ tin mà ta hiểu rằng ngay cả khi có thể thực hiện được những điều phi thường, chúng ta cũng chỉ dám thưa rằng: ‘Chúng con là những đầy tớ. Chúng con chỉ làm những công việc bổn phận đấy thôi.’ Đây cũng chính là tâm tình và niềm xác tín nơi Hội Dòng của anh em. Dòng Tên luôn tiếp tục tiến bước giữa lời mời gọi không ngừng can đảm hướng tới nhưng điều ‘chưa chắc chắn’ và một sự sẵn sàng mang tính truyền giáo để thực hiện điều ấy, với sự khiêm tốn của những người nhận biết rằng trong việc phục vụ, ngay cả khi con người đã dồn tất cả sức lực để thực hiện, thì tất cả đều tùy thuộc nơi Thiên Chúa mà thôi.
Sự táo bạo dám vươn tới điều chưa thể chính là tính cách đặc trưng của thánh Inhã trong thời điểm ngài sáng lập Hội Dòng nhỏ bé mang tên Chúa Giêsu. Nhưng liệu Dòng Tên có còn là một khả thể trong thời đại khủng hoảng của chúng ta hôm nay không, khi mà sự bạo tàn xảy ra dưới nhiều hình thức khác nhau? Liệu Dòng Tên có còn tiếp tục can đảm và táo bạo được thể hiện qua những cam kết, những lời nói, sự đoàn kết đối với một tiếng gọi không luôn được biết trước của Đấng mà thế giới đang hy vọng, Đấng đã lật đổ sự chết và thiết lập sự sống, Đấng mà anh em luôn tìm kiếm để làm vinh danh mỗi ngày một hơn không? Dòng Tên vẫn có thể tiếp tục đặc sủng của mình nếu được củng cố cách vững chắc trên lời khuyên của Thánh Phaolo với bạn ngài là Ti-mô-thê: “Tìm thấy sức mạnh và sự sáng tạo của sự trung tín trong thần khí mà Thánh Thần đã bao phủ lấy ta, để dẫn chúng ta đến việc gặp gỡ và lắng nghe tha nhân. Thánh Thần là Đấng tạo nên suối nguồn lòng xót thương nơi tâm hồn mỗi con người, Đấng củng cố mối dây liên kết vững chắc không thể phá vỡ được với những ai đã được giao phó cho chúng ta.”