Từ ngày 27.03 đến ngày 01.04.2017 _ Phút lắng đọng Lời Chúa

27.03.2017

THỨ HAI TUẦN 4 MÙA CHAY

Ga 4,43-54

 

Lời Chúa:

Đức Giêsu bảo: “Ông cứ về đi, con ông sống”. Ông tin vào lời Đức Giêsu nói với mình và ra về. (Ga 4,50)

Câu chuyện minh họa:

Một doanh nhân giàu có ở một Tiểu bang nam Hoa Kỳ có sáng kiến ngộ nghĩnh để thử lòng người: ông cho in rất nhiều bích chương và dán khắp nơi trong thành phố nơi ông đang ở. Đại khái nội dung những tấm bích chương loan báo: bất cứ ai mắc nợ, nếu đến văn phòng của ông ngày đó, tháng đó từ 9g-12g đều được ông giúp đỡ để trả nợ. Dĩ nhiên mọi người đều bàn tán về lời mời gọi này, nhưng đa số đã xem đây là một trò đùa. Đúng ngày hẹn, doanh nhân đến ngồi trong văn phòng của mình. Hai giờ đồng hồ trôi qua mà không thấy người nào đến. Mãi tới 11g00 mới có một người đàn ông rụt rè đến… Doanh nhân ký cho ông một ngân phiếu để trả hết nợ. Gần 12g00 một vài người nữa cũng đến… và dĩ nhiên họ cũng được giúp đỡ tận tình. Còn tất cả những người khác khi hiểu được lời mời gọi của doanh nhân thì đã quá muộn. Khi người ta không tin ở lòng tốt của con người, thì làm sao có thể tin tưởng ở lòng tốt của Thiên Chúa?

Suy niệm:

Khi viên sĩ quan nghe lời Chúa Giêsu nói và tin vào lời ấy, không một chút do dự hay nghi vấn nào, ông đã tin và phép lạ đã xảy ra. Nếu chúng ta trong trường hợp này, liệu chúng ta có tin tưởng vững mạnh như vậy không?

Chúa Giêsu được sai đến để giải thoát con người khỏi khổ đau, bệnh tật, tội lỗi… Nhưng điều cần phải có nơi con người là lòng tin. Viên sĩ quan đã vượt qua bản thân mình, bởi lẽ ông sẽ bị mất mặt nếu ông không được Chúa chấp nhận.

Lạy Chúa, xin củng cố lòng tin nơi con để thánh ý Chúa được thực hiện qua chính cuộc đời con.

 

 

 

 

 

28.03.2017

THỨ BA TUẦN 4 MÙA CHAY

Ga 5,1-16

 

Lời Chúa:

Đức Giêsu bảo: “Anh hãy trỗi dậy, vác chõng mà đi!” Người ấy liền được khỏi bệnh, vác chõng và đi được. (Ga 5,8-9)

Câu chuyện minh họa:

Một cụ già còng lưng vì tuổi tác và vất vả đang gom củi trong rừng. Ông nghĩ về phận mình và cảm thấy chán chường. Ông ném bó củi xuống và than vãn: “Cuộc sống cơ cực quá, không thể chịu nổi nữa! Ước gì thần chết rước tôi đi!”.

Vừa nói xong, thần chết xuất hiện với bộ xương trong chiếc áo đen đứng trước mặt ông và nói: “Ta nghe ngươi gọi, Ta có thể giúp ngươi điều chi?”. Ông già kinh sợ, nói: “Ngài có thể giúp tôi đặt bó củi này lên vai không?”.

Suy niệm:

Trong cuộc sống, có biết bao người đang mang nặng những nỗi buồn phiền, phần lớn họ chỉ biết than vãn và trách móc. Họ chỉ xem đó như gánh nặng của bản thân họ và không gì giải gỡ được, họ quên rằng chính Thiên Chúa sẽ giải thoát họ. Ngài có thể cứu chữa chúng ta khi chúng ta bệnh tật, nhưng Ngài muốn chúng ta dùng tự do của chính mình mà kêu xin.

Khi Chúa chữa anh mù, Chúa cũng hỏi ý kiến anh. Chúa đã cứu chữa anh về mặt thể xác và hơn thế nữa, Ngài cũng chữa trị linh hồn anh khi nói: “Đừng phạm tội nữa kẻo phải khốn hơn trước”.

Lạy Chúa, xin đừng để những đam mê chế ngự tâm hồn con, nhưng xin cho con biết ý thức mình tội lỗi để được Chúa cứu chữa và xót thương.

 

 

 

 

 

29.03.2017

THỨ TƯ TUẦN 4 MÙA CHAY

Ga 5,17-30

 

Lời Chúa:

Tôi không tìm cách làm theo ý riêng tôi, nhưng theo ý Đấng đã sai tôi. (Ga 5,30)

Câu chuyện minh họa:

Một ông vua nọ có thói quen mỗi ngày nghe một đoạn trong kinh Bagayad Gita. Người phụ trách việc đọc kinh này là một nhà sư đạo đức, thông thái. Cứ mỗi lần đọc xong một đoạn kinh, ông lại dùng đến kiến thức uyên bác của mình để giải thích cho vua nghe. Và ngày nào ông cũng đặt câu hỏi “Bệ hạ có hiểu những gì thần vừa dẫn giải không?”. Nhưng lần nào nhà vua cũng chỉ trả lời “Khanh nên hỏi điều đó với khanh trước đã”… Ngày nọ, giữa lúc đọc kinh, ông bỗng được giác ngộ và nhận ra tất cả mọi sự đều là hão huyền. Thế là nhà sư quyết từ bỏ mọi sự và lên đường bắt đầu cuộc sống của một người hành khất. Trước khi ra đi, ông nói với nhà vua “Tâu bệ hạ, thế là cuối cùng hạ thần đã hiểu được”… Giác ngộ đích thực, hiểu biết chân lý chính là thực thi chân lý”

Suy niệm:

Thánh ý Chúa Cha là lương thực và cùng đích của Chúa Giêsu. Vì mọi hoạt động của Ngài đều quy hướng về Chúa Cha. Là môn đệ Chúa, chúng ta có tha thiết thực thi thánh ý Chúa như Thầy Chí Thánh của mình chưa?

Đi trong sa mạc, hay trong rừng, người ta thường chú ý đến tiếng động hết sức nhỏ để nhận ra sự hiện diện của một người hay một con vật nào đó. Cũng vậy, trong cuộc sống thường ngày, chúng ta cũng cần để tâm hồn mình lắng xuống qua cầu nguyện, và qua những biến cố xảy ra hằng ngày; nhờ đó chúng ta nhận ra và thực thi thánh ý Chúa mỗi ngày.

Xin cho con sống đẹp ý Chúa mỗi ngày qua việc chu toàn bổn phận hằng ngày.

 

 

 

 

 

30.03.2017

THỨ NĂM TUẦN 4 MÙA CHAY

Ga 5,31-47

 

Lời Chúa:

“Tôi đã đến nhân danh Cha tôi, nhưng các ông không đón nhận.” (Ga 5,43)

Câu chuyện minh họa:

         Một lần nọ, có một cậu bé thiết tha muốn được gặp Chúa. Cậu ta nghĩ rằng để gặp được Chúa phải trải qua một chặng đường rất dài. Thế là cậu ta sắp xếp đồ đạc vào một chiếc túi xách nhỏ. Cậu cũng không quên bỏ vào đấy lương thực đi đường: một ít bánh, 6 lon nước ngọt, và cậu bé bắt đầu cuộc hành trình của mình.

Khi cậu bé đã đi được qua 3 dãy nhà, cậu bé nhìn thấy một bà cụ đang ngồi trong công viên ngắm nhìn những chú bồ câu nhởn nhơ quanh đó. Thế là cậu bé bèn đến gần và ngồi bên bà cụ. Cậu bé mở túi xách ra, định sẽ lấy nước để uống, cậu chợt nhìn và nhận thấy bà cụ cũng có vẻ đang đói bụng. Cậu nhanh nhẩu lấy một ít bánh của mình mang theo mời bà cụ.

Bà cụ từ tốn cầm lấy chiếc bánh và mỉm cười với cậu. Nụ cười của bà thật rạng rỡ đến nổi khiến cậu bé muốn nhìn thấy nụ cười ấy một lần nữa. Thế là cậu lấy nước mình mang theo và mời bà cụ. Một lần nữa, bà cụ lại mỉm cười với cậu. Cậu bé cảm thấy mình thật hạnh phúc! Họ ngồi đó suốt cả buổi chiều, vừa ăn vừa mỉm cười với nhau nhưng chẳng ai nói với ai một lời nào. Khi trời bắt đầu tối, cậu bé bắt đầu thấm mệt vì cả ngày đi ở ngoài đường. Cậu đứng dậy bước đi. Nhưng khi vừa bước được vài bước, và không biết nghĩ gì, bất ngờ cậu quay lại ôm chầm lấy bà cụ và hôn tạm biệt. Và lần này, bà cụ đã mỉm cười với cậu, một nụ cười rạng rỡ nhất.

Khi cậu bé quay về nhà và mở cửa bước vào, mẹ cậu cảm thấy ngạc nhiên vì nét mặt cậu bé thật vui mừng. Bà hỏi con mình, “Chuyện gì đã xảy ra với con hôm nay mà khiến con vui vẻ thế?” Cậu bé trả lời, “Hôm nay, con đã ăn bữa trưa với Chúa đấy mẹ.” Và không để cho mẹ mình kịp nói tiếng nào, cậu bé kể tiếp với giọng hào hứng, “Mẹ biết không, Chúa có một nụ cười thật tươi mà con chưa được thấy bao giờ.”

Cùng lúc đó, bà cụ cũng trở về nhà mình với nét mặt thật hạnh phúc. Anh con trai của bà rất ngạc nhiên khi thấy một sự bình an và vui thỏa hiện trên khuôn mặt mẹ mình. Anh bèn lên tiếng hỏi, “Hôm nay có chuyện gì mà mẹ trông có vẻ vui thế?” Bà cụ trả lời, “Mẹ vừa ăn chung bánh ngọt với Chúa trong công viên,” và bà cụ bàn thêm, “Con biết không, Chúa trông trẻ hơn nhiều so với mẹ nghĩ.”

Suy niệm:

         Người Do Thái đọc Kinh Thánh không phải để tìm kiếm Thiên Chúa nhưng là để biện luận cho những lập trường riêng của họ. Vì thế, Lời Chúa không ở trong họ. Họ thờ Thiên Chúa của văn tự chứ không thờ một Thiên Chúa thật sự, nên khi Chúa đến họ không nhận ra Ngài. Chúa Giêsu đã nếm cảm tình yêu của Chúa Cha và Ngài muốn chia sẻ hạnh phúc ấy cho con người. Người biết nếu con người thiếu vắng Thiên Chúa thì không có gì bù đắp được.

Trong sự thinh lặng của tâm hồn, mỗi người chúng ta hãy tự xét lại bản thân mình xem trước mặt Chúa tôi là người như thế nào? Thái độ của tôi đối với Chúa ra sao?

Lạy Chúa, xin cho con khám phá và tìm gặp Chúa trong cầu nguyện, trong sự thinh lặng nội tâm để con không cảm thấy trống rỗng trước một thế giới ồn ào náo nhiệt này.

 

 

 

 

 

31.03.2017

THỨ SÁU TUẦN 4 MÙA CHAY

Ga 7,1-2.10.25-30

 

Lời Chúa:

“Các ông không biết Người. Phần tôi, tôi biết Người, bởi vì tôi từ nơi Người mà đến, và chính Người đã sai tôi.” (Ga 7,29)

Câu chuyện minh họa:

Hai thiên thần đi chu du dưới hình dạng của những người nghèo khó, dừng chân ở một ngôi nhà khá giả. Hai thiên thần xin gia đình kia cho ở lại nhờ qua đêm nhưng gia đình đó rất khiếm nhã, tỏ vẻ khó chịu và bảo hai thiên thần vào nhà kho mà ở. Khi hai thiên thần dọn dẹp chỗ ngủ trên sàn lạnh, thiên thần lớn tuổi hơn trông thấy một lỗ trên sàn nhà và ra tay sửa lại nó. Thiên thần nhỏ tuổi hỏi tại sao, thiên thần lớn trả lời: Mọi việc không phải luôn luôn như chúng ta thấy!

Đêm hôm sau, hai thiên thần lại dừng chân ở một gia đình nghèo và xin ở lại qua đêm. Hai vợ chồng bác nông dân túng thiếu về tài sản nhưng có thừa lòng hiếu khách nên đã mời hai thiên thần bữa ăn đạm bạc và mời họ ngủ trên giường.

Sáng sớm hôm sau, hai thiên thần thấy hai vợ chồng bác nông dân buồn rười rượi. Con bò duy nhất cung cấp sữa cho gia đình họ đã chết. Thiên thần nhỏ tuổi hết sức sửng sốt về việc đó và kết tội: “Gia đình thứ nhất rất giàu có thì người lại giúp họ. Gia đình này nghèo khó và hiếu khách thì ngài lại bắt con bò của họ phải chết”.

“Mọi việc không phải luôn như chúng ta thấy” – Thiên thần lớn chỉ nói vậy.

Khi hai thiên thần lại tiếp tục lên đuờng, thiên thần lớn mới nói: “Khi chúng ta ở trong nhà kho của gia đình giàu có, ta để ý thấy có một kho vàng dưới cái lỗ ở nền nhà kho, nhưng chủ nhà lại thô lỗ và keo kiệt nên ta hàn cái lỗ đó lại, họ sẽ không bao giờ tìm được vàng. Còn tối qua, khi chúng ta đang ngủ trên giường nhà bác nông dân nghèo, thần chết đã tới và nói phải đem vợ bác nông dân đi. Ta đã đưa con bò của nhà bác nông dân ra thay thế, và may mắn là thần chết đã chấp nhận con bò. Mọi thứ không phải luôn như chúng ta thấy!”

Suy niệm:

Chính những lúc bị bủa vây, cô lập, dù đối diện với những âu lo Người vẫn nhớ đến mối tương quan với Chúa Cha: Người được Thiên Chúa yêu thương. Chúa Giêsu bị người ta giới hạn Ngài trong một khuôn khổ vì họ biết Ngài qua nguồn gốc là con bác thợ mộc, chẳng có bí mật gì cả. Họ muốn một Thiên Chúa xuất hiện cách phi thường. Nhưng đối với Kitô giáo của chúng ta, Người đến thế gian này một cách rất bình thường, cũng sinh ra từ một người phụ nữ, lớn lên từng giai đoạn và sinh hoạt như mọi người.

Các nhà cầm quyền xem Chúa như một người phản loạn, một người phá luật ngày sabat, không những thế họ lại còn kết án người là kẻ lộng ngôn. Đây cũng là câu hỏi đặt ra cho mỗi người chúng ta. Chúng ta nhận ra Chúa là người thế nào? Chúng ta đứng về phía Chúa hay chống lại Ngài?

Lạy Chúa, trước mọi nguy khốn của cuộc đời, Ngài luôn có Chúa Cha đồng hành, xin cho con cũng biết học gương Ngài, biết chạy đến với Ngài trong mọi hoàn cảnh, để con lướt thắng mọi sự và đặt vào tay Chúa tất cả những âu lo, khó khăn, vấn nạn…

 

 

 

 

 

01.04.2017

THỨ BẢY TUẦN 4 MÙA CHAY

Ga 7,40-53

 

Lời Chúa:

Trong dân chúng, có những người nghe các lời ấy thì nói: “Ông này thật là vị ngôn sứ.”(Ga 7,40)

Câu chuyện minh họa:

Một thanh niên đi du lịch tới một thành phố lớn. Đến một nhà thờ, cậu ngả mũ cung kính cúi chào. Thấy điều này, một hành khách vẻ trí thức bên cạnh cậu nhận định:

– Ồ, tôi biết bạn có đạo. Bạn học gì ở đó?

– Tôi học những điều huyền nhiệm của tôn giáo.

– Huyền nhiệm? Bạn không biết rằng chúng ta chẳng bao giờ tin những gì chúng ta không hiểu ? Ít ra đó là nguyên tắc của tôi.

– Vậy anh hãy nói cho tôi biết tại sao ngón tay anh cử động khi anh ngoáy nó?”

– Nó cử động vì sự sống trong tôi làm nó cử động.

– Nhưng tại sao nó cử động?

– Vì tôi muốn thế.

– Tại sao tai của anh không cụp lại khi anh muốn nó?

Lúc đó cuộc đối thoại chấm dứt.

Suy niệm:

Đấng cứu thế để đem loài người đến với Chúa Cha; thế nhưng, có những người không nhận ra Ngài, gây ra sự chia rẽ trong dân Do Thái thời đó. Họ không tin nhận Ngài, khi họ cắt nghĩa Kinh Thánh cách lệch lạc để chối bỏ nguồn gốc của Ngài. Họ vẽ hình ảnh Chúa Giêsu theo sự tưởng tượng của họ nên họ đã không gặp được Ngài. Bên cạnh đó, những người đón nhận Ngài, họ lắng nghe những lời Ngài nói, tin những việc Ngài làm và đón nhận với cả con tim: “Ông này thật là một ngôn sứ…”

Xin cho con biết khiêm tốn, tự hạ mình trước tình yêu vô hạn của Chúa, để con xứng đáng đón nhận ơn cứu độ mà Chúa dành cho con.

Têrêsa Mai An

Gp. Mỹ Tho