Khi ta phạm lỗi, điều đáng sợ,
Chính là ánh nhìn của tha nhân,
Khi ấy, ta xao xuyến, bần thần,
Chỉ muốn tìm quên trong ngõ tối.
Phút giây, ngày tháng lắm bồi hồi,
Đời ta cô đơn, nhiều quạnh vắng,
Ta chỉ khát mong sự bình lặng,
Một chút xóa nhòa lỗi lầm xưa.
Ta cứ nghĩ tưởng, tựa cơn mưa,
Đổ lên cuộc sống hòa ẩn dấu,
Là cuốn sạch trôi mọi buồn sầu,
Niềm vui, đời ta, lại bừng sáng.
Nhưng lầm lỗi ấy lại đa mang,
Dằn vặt tâm ta từng ngày sống,
Từ ấy, tình người chẳng cao rộng,
Chỉ lắm hững hờ, lắm nghi oan.
Hỏi ai chẳng thích sự an toàn,
Thanh cao, nhẹ nhàng bàn chân bước,
An nhiên, tự tại điều mong ước,
Chẳng đáng sợ gì quá khứ trôi!
Khi đời càng lớn, càng lần hối,
Như kéo phận người về hư không,
Nhìn trời vẫn xanh, nắng vẫn hồng,
Nhưng kẻ lỡ lầm lại lẩn tránh.
Thử hỏi phận người vốn mong manh,
Ai mang phận ấy chẳng lầm lỡ,
Cớ sao ta lại chỉ hoài nhớ,
Lỗi lầm của kẻ khác mà thôi.
Nếu ánh mắt nhìn nhẹ nhàng trôi,
Truyền tải lòng bao dung trìu mến,
Ắt hẳn kẻ lỗi lầm sẽ đến,
Vì đã cảm nhận được thứ tha.
—Tâm Gia—