Cứ làm tới đi, cứ thất bại đi, sao phải quan tâm đến những lời đố kỵ dè bỉu
Một hôm trời hửng nắng, gió thổi man mát, đàn ếch bỗng hứng chí rủ nhau vào rừng dạo chơi. Phong cảnh hữu tình làm chúng thấy rất vui vẻ, nhưng xui xẻo thay, đang đi thì đột nhiên có 2 con trong đoàn trượt chân, rơi thẳng xuống một cái hố rất sâu.
Cả bầy ếch rất hoảng hốt, bèn xúm lại, tìm mọi cách để đưa 2 chú ếch đáng thương kia lên, nhưng làm thế nào thì cũng không đưa chúng lên được. Sau một hồi cố gắng, con nào con nấy mệt nhoài. Cuối cùng, cả bầy bèn quyết định dừng lại và bảo với 2 con ếch kia rằng, đây là số phận và chúng chỉ còn nước chờ chết mà thôi.
Mặc dù vậy, 2 con ếch nọ vẫn cố gắng để nhảy ra khỏi cái hố. Nhưng dù có nhảy thế nào, chúng cũng không thoát ra được. Một con trong đó tỏ ra thất vọng, chán nản, nghĩ rằng đời mình thế là hết rồi và ngã lăn ra chết trong sự uất ức.
Con ếch còn lại không vì thế mà nản chí, nó vẫn tiếp tục cố gắng không ngừng, nhảy đi nhảy lại hết lần này tới lần khác, mặc bầy ếch bên trên không ngừng bàn tán: “không làm được đâu”, “sâu như thế làm sao mà nhảy ra được”, “thôi đợi trời mưa đi”,…
Tuy nhiên điều kỳ lạ là bầy ếch càng nói thì con ếch kia lại nhảy càng hăng. Và cuối cùng thì nó cũng nhảy được lên bờ sau rất nhiều nỗ lực.
Cả bầy ếch tỏ ra rất khâm phục, liền vây quanh nó và hỏi, làm sao nó làm được vậy? Con ếch thật thà bảo rằng, nó bị ngãng tai và nãy giờ tưởng mọi người đang động viên nên nó mới có thể nhảy ra được.
ST