CHÚA NHẬT XIX TN NĂM B (1 Vua 19: 4-8; Eph 4: 30; 5: 2; Ga 6, 41-51)
Ta vừa nghe một câu chuyện rất đời thường của con người. Trên hành trình đi đến nơi nào đó, ta cần phải chuẩn bị cho mình một số lương thực để gọi là đi đường. Đường càng xa ta càng chuẩn bị kỹ để kẻo lỡ phải đói dọc đường và còn đề phòng những trục trặt ngoài ý muốn.
Giá như ở thành thị, chuyện tìm đồ ăn thức uống còn dễ nhưng vào sa mạc như câu chuyện kể về Êlia hôm nay xem ra là căng thẳng.
Chuyện kể là khi đi đến nơi kia, và ngồi dưới gốc cây tùng, chán nản, mỏi mệt và cộng thêm cái đói rợn người nên ông xin được chết mà rằng: “Lạy Chúa, đã đủ rồi, xin cất mạng sống tôi đi: vì tôi chẳng hơn gì các tổ phụ tôi”.
Mệt quá, đường thì xa mà nắng thì gắt, mệt quá, không còn cách nào khác ông ngủ may ra quên được cơn đói. Thế là ông nằm dưới bóng cây tùng. Đang nằm như thế thì Thiên Thần Chúa đánh thức ông và bảo rằng: “Hãy chỗi dậy mà ăn”.
Ngạc nhiên đến hoảng hồn và rồi ông nhìn thấy gần đầu ông có chiếc bánh lùi và một bình nước: Ông ăn uống rồi ngủ lại. No rồi thì ngủ tiếp để may ra có sức để đi tiếp. Và rồi Thiên Thần Chúa trở lại đánh thức ông lần thứ hai và bảo: “Hãy chỗi dậy mà ăn, vì đường ngươi phải đi còn xa”. Ông liền chỗi dậy ăn uống, và nhờ sức của nuôi ấy, ông đi bốn mươi ngày bốn mươi đêm mới tới Horeb, núi của Thiên Chúa.
May quá ! Có sự trợ giúp của Thiên Thần Chúa và ông đủ sức đi tiếp đoạn đường còn dài để lên được núi của Thiên Chúa.
Cuộc đời của ta cũng vậy, ta cũng đang trên hành trình đi về núi Thánh, núi của Thiên Chúa, núi mà như Isaia diễn tả là : “Ngày đó, trên núi này, Thiên Chúa sẽ thết đãi các ngươi một bữa tiệc, thịt béo, rượu ngon … “. Không những thế, ở núi Thánh đó, Thiên Chúa cất vành khăn tang khỏi các ngươi và Thiên Chúa sẽ lau khô giọt lệ trên má các ngươi.
Núi thánh mà Isaia tiên báo đó chính là núi mà mỗi người chúng ta phải đi đến. Để đi đến núi đó, lương thực cần để đến đó chính là Mình và Máu Thánh Chúa, chính là Của Ăn Đàng mà như Chúa Giêsu nói ngày hôm xưa cũng như nói ngày hôm nay : “Ta là bánh ban sự sống. Cha ông các ngươi đã ăn manna trong sa mạc và đã chết. Đây là bánh bởi trời xuống, để ai ăn bánh này thì khỏi chết. Ta là bánh hằng sống từ trời xuống. Ai ăn bánh này, sẽ sống đời đời. Và bánh Ta sẽ ban, chính là thịt Ta, để cho thế gian được sống”
Cái bánh mà ngày xưa cha ông đã ăn trong sa mạc rồi cũng sẽ chết, cái bánh mà Êlia ăn rồi rồi Êlia cũng phải chết. Và, chỉ có Bánh là chính Chúa Giêsu ban tặng mới chính là lương thực trường tồn, lương thực đi đường của mỗi người chúng ta trong hành trình về Núi Thánh.
Lương thực, Bánh Trường Sinh mà Chúa Giêsu nói đó phải chăng đó chính là ““Lương thực của Thầy là làm theo ý Đấng sai Thầy” (Ga 4,34). Thầy ăn “lương thực” đó và lương thực đó Thầy cũng ban cho anh em để khi anh em ăn vào thì anh em sẽ được hưởng phúc trường sinh.
Chính Chúa Giêsu đã bẻ cả cuộc đời của mình cho mọi người ăn để rồi mọi người được sống và sống dồi dào. Lương thực của Giêsu chính là đời sống hủy mình ra không, là để cho con người mình nên trống rỗng để Thánh Ý của Chúa Cha thực hiện trên đời Ngài.
Ngày mỗi ngày, nếu ai nào đó đến kín múc lương thực mà Chúa Giêsu mời gọi đó sẽ được kết hợp mật thiết với Chúa để rồi dòng máu của Chúa lưu thông trong dòng máu của người đến ăn Thịt và uống Máu Chúa. Khi đó, Chúa cũng như người đón nhận được nên một từ lúc đó, từ những ngày đang còn sống trong hành trình về núi Thánh.
Người nào đó khi kết hợp mật thiết với Chúa thì sẽ nên một với Ngài. Khi đó, người đó không sống cho mình nữa mà là sống cho đấng đã sinh ra, đã sống và đã chết cho người mà Đấng đó đã sinh ra.
Để kết hợp mật thiết, trọn vẹn nên một với Chúa Giêsu, ta được Thánh Phaolô mời gọi : Anh chị em hãy loại ra khỏi anh chị em mọi thứ gay gắt, tức giận, nóng nảy, dức lác, chửi rủa, cùng mọi thứ độc ác. Anh chị em hãy ăn ở hiền hậu với nhau, hãy thương xót và tha thứ cho nhau, như Thiên Chúa đã tha thứ cho anh chị em trong Đức Kitô. Vậy anh chị em hãy bắt chước Thiên Chúa, như con cái rất yêu dấu của Người: Hãy sống trong tình thương, như Đức Kitô đã yêu thương chúng ta và phó mình làm của dâng và lễ tế thơm tho ngọt ngào dâng lên Thiên Chúa vì chúng ta.
Xin Chúa thêm ơn cho mỗi người chúng ta để ngày mỗi ngày ta đến kín múc Lương thực Hằng sống chính là Mình và Máu Thánh Chúa, là Của Ăn Đường để rồi khi kết hợp mật thiết với Chúa, ta cũng tự hủy chính bản thân ta, và ta cũng sẽ yêu thương anh chị em đồng loại như Đức Kitô đã yêu thương ta. Có như thế, ta an tâm vững chí tiến bước lên đường về núi Thánh vì khi tiến về núi Thánh, ta luôn luôn có Mình và Máu Thánh Chúa, là Bánh Trường Sinh, là Của Ăn Đường dưỡng nuôi ta.
Huệ Minh