CHÚA NHẬT XIII TN B (Kn 1, 13- 15; 2 Cr 8, 7.8.13-15; Mc 5, 21-43)
Với con người, chết nghĩa là chấm hết.
Thật thế, dấu chấm hết cho đời một con người sau khi người đó trút hơi thở cuối cùng.
Theo Thánh Kinh, khi sự dữ, khi sự ác đi vào con người thì khi đó, sự chết đột nhập vào thế gian như những lời trong sách Khôn Ngoan mà chúng ta vừa nghe :
Thiên Chúa không tạo dựng sự chết, chẳng vui mừng khi người sống phải chết. Người tác thành mọi sự cho có. Người tạo dựng mọi sự trên mặt đất đều lành mạnh, chúng không có nọc độc sự chết, và không có địa ngục ở trần gian.
Vì chưng, công chính thì vĩnh cửu và bất tử. Thiên Chúa đã tạo dựng con người giống hình ảnh Chúa, để sống vĩnh viễn. Nhưng bởi ác quỷ ghen tương, nên tử thần đột nhập vào thế gian: kẻ nào thuộc về nó thì bắt chước nó Kn 1, 13- 15.
Ngày hôm nay, các môn đệ cũng như đám đông dân chúng chứng kiến hình ảnh lạ. Hình ảnh của một người đàn ông trai tráng không dám nói là bảnh bao. Chắc hẳn ông là người khá đứng tuổi vì ông là trưởng hội đường. Có tuổi, có vị thế là trưởng một hội đường như vậy nhưng đứng trước Chúa Giêsu, ông đã tỏ thái độ hết sức khiêm nhường là sụp lạy và van xin rằng: “Con gái tôi đang hấp hối, xin Ngài đến đặt tay trên nó để nó được khỏi và được sống”.
Và, trước thái độ của ông, Chúa Giêsu đã có thể nói là lập tức lúc ấy đi theo ông, về dến nhà ông và đi vào nhà và nói luôn : “Hỡi em bé, Ta truyền cho em hãy chỗi dậy!”
Trong khi đó, ta vẫn thấy thái độ cứng tin của đám đông dân chúng. Lòng cứng tin của họ không còn để trong lòng nữa, lòng tin của họ đã khép lại khi họ nói : “Con gái ông chết rồi, còn phiền Thầy làm chi nữa?”
Thế nhưng, đứng trước thái độ cứng tin của đám đông dân chúng, ông trưởng hội đường vẫn tin tưởng, vẫn tín thác vào tình thương của Chúa. Tình thương của Chúa dành cho con người hay nói cách khác dành cho mỗi người tùy theo cách cảm nhận của mỗi người.
Khi ta cảm nhận được Chúa thương ta rồi thì ta lại càng tín thác cuộc đời của ta như ông trưởng hội đường đã tín thác. Niềm tin của ông đã được Thiên Chúa đáp trả bằng việc Chúa cho con ông sống lại.
Cuộc đời ta, ngổn ngang biết bao nhiêu chuyện. Chuyện của người, chuyện của đời và chuyển của chính bản thân chúng ta. Có những chuyện xảy ra làm ta giật cả mình và không hiểu tại sao nó lại là như thế ? Và, trong lắng đọng của cuộc đời ta nhận ra rằng Chúa thương mình hơn là mình nghĩ.
Có những biến cố trong đời không khỏi chạnh lòng tôi.
Hai vợ chồng đứa cháu cưới nhau được vài năm. Chồng cháu gặp rắc rối về răng và chữa trị. Chẳng hiểu sao trên bàn mổ vì lý do nào đó mà chồng đã ra đi vĩnh viễn ở cái tuổi rất đẹp : 30. Cháu hoàn toàn suy sụp. Cha cháu phải dọn về ở chung với cháu vì sợ trong cơn suy sụp cháu sẽ có những hành động thiếu suy nghĩ hay hành động khác người.
Khi được chị kể lại câu chuyện của cháu ở phương trời xa. Tôi chỉ biết nói với chị là chị cùng gia đình và dạy con cái để cho chúng thấy rằng gia đình được như ngày hôm nay đó là hồng ân và tạ ơn Chúa. Hãy tạ ơn Chúa vì không biết ngày nào là ngày cuối của mình và hãy sống cái ngày hôm nay như là ngày cuối của mình cách nào đó cho đẹp.
Hay là, mới đây, khi hỏi thăm hai vợ chồng quen biết về cuộc sống, người vợ không ngần ngại kể cho tôi rằng 2 vợ chồng đã không còn chung bước với nhau 2 năm nay rồi. Chuyện là không biết lý do nào đó anh làm gì đó để vỡ nợ và phải bán luôn cả căn nhà mà suốt bao nhiêu năm trường hai vợ chồng cùng con cái ôm ấp biết bao nhiêu kỷ niệm.
Nghe như thế, nhìn như thế để thấy rằng gia đình của mình còn may mắn là không phải rơi vào cảnh nợ nần và phải bán nhà cũng như chia tay như thế. Nhìn như thế để liệu liệu mà sống để đừng phải bước theo con người đó. Con đường của vỡ nợ, bán nhà, túng thiếu chẳng phải là con đường của nhiều người muốn bước vào. Khi mình may mắn mình không phải rơi vào những hoàn cảnh như thế là minh cũng là người hạnh phúc hơn họ rồi.
Nói như vậy không phải để so đo, tính toán, so sánh … nhưng giật mình nhận ra rằng Chúa thương mình quá sức tưởng tượng. Lẽ ra trong cuộc sống mình phải mất mát nhiều do tội lỗi của mình nhưng sao Chúa thương mình như thế.
Có như vậy, nhìn như vậy để thấy rằng Chúa thương mình nhiều và mình lại tiếp tục tín thác cuộc đời vào lòng bàn tay của Chúa hơn.
Niềm tin của chúng ta luôn luôn bị thách thức. Có khi thách thức do sự yếu lòng của ta, có khi do sự thúc đẩy của đám đông đông dân chúng, có khi lại do ta không cảm nhận được tình Chúa thương ta.
Xin Chúa thêm ơn cho mỗi người chúng ta để dù giữa biết bao nhiêu sóng gió của cuộc đời ta luôn chạy đến với Chúa và xin Chúa đặt tay lên cuộc đời của ta để ban ơn lành cho chúng ta.
Huệ Minh