Có thể tha thứ không? Từ khi còn là một bé gái, bà đã là nạn nhân của những vụ lạm dụng; sau khi chạy trốn khỏi gia đình, bà lại rơi vào mạng lưới gái điếm; và rồi trở thành người nghiện rượu và thuốc. Bà là nạn nhân của bạo lực. Ngày nay, hàng ngàn người gọi bà là “Thiên thần của gái điếm ở Malmskillnadsgatan”, một trong những con đường trung tâm của thủ đô Stockholm; đôi khi người ta cũng gọi bà là “Mẹ Têrêsa của các cô gái điếm”. Đó là câu chuyện của bà Elise Lindqvist, và của mầu nhiệm tha thứ
Câu hỏi đột ngột xuất hiện khi tôi gặp bà. Làm sao có thể? Làm sao có thể khi người phụ nữ này, người mà ngay từ thời thơ ấu ở Thụy Điển đã trải qua những sự kiện quá bi thương như vậy, lại có đôi mắt chỉ truyền tải sự bình yên và niềm vui sâu sắc?
Tôi muốn gặp ĐTC
Tôi gặp Elise Lindqvist khi bà đến Roma để gặp ĐTC vào cuối buổi tiếp kiến chung hồi tháng 5. Bà chỉ có một mong ước: “Tôi muốn cám ơn ĐTC Phanxicô đã chiến đấu chống lại nạn buôn người”.
Bà Elise Lindqvist chào ĐTC tại buổi yết kiến chung hồi tháng 05/2019
Bà ở cùng độ tuổi với ĐTC: cả hai đều sinh năm 1936. Bà cũng có cùng quyết tâm không mệt mỏi của ngài, mặc dù được thu góp lại trong một cơ thể có chiều cao chỉ 1,50 mét. Để có thể bắt tay ĐTC dễ hơn, sau buổi tiếp kiến bà đã bước lên bậc của dãy hàng rào gỗ. Bà thưa với ĐTC: “Con đã nghe nói về ĐTC. ĐTC đã làm một công việc tuyệt vời!”.
ĐTC nói về những đêm dài bà Elise đã trải qua để nâng đỡ và an ủi những phụ nữ trên đường phố Stockholm. Từ hơn 20 năm, bà tìm kiếm họ để trợ giúp, như một người mẹ, để nhắc họ rằng còn có một cuộc sống khác ngoài cuộc sống trên đường phố. Bà biết rõ điều này bởi vì chính bà đã là một người như họ.
Tuổi thơ đau thương
Elise Lindqvist chào đời tại một ngôi làng nhỏ ở Thụy Điển và từ khi lên 5 tuổi, những cuộc lạm dụng tình dục đã trở thành một phần trong cuộc sống hàng ngày của cô bé. Bà Elise nhấn mạnh rằng không phải cha bà là người hại bà nhưng là những người gần gũi với gia đình. Dù kinh sợ, nhưng cô bé Elise vâng lời vì tin rằng mọi đứa trẻ đều phải chịu đựng những điều này. Bà kể: “Khi họ bảo tôi đến nhà họ ăn cơm, tôi đã biết cái già mà tôi phải trả. Sau đó tôi đã bỏ đi xa với lời hăm dọa sẽ bị giết nếu kể ra những chuyện này”.
Nỗi đau đã trải qua khiến Elise cảm thấy không thể tin tưởng bất kỳ người lớn nào: cô đã bị bỏ rơi bởi tất cả những người phải bảo vệ cô. Ngay cả mẹ cô cũng quay mặt đi trong khi những người đàn ông thì đưa cô đến một căn phòng khác. Ở trường, thầy giáo cho các học sinh ra sân chơi giải trí, trong khi lại bảo cô: “Elise, ở lại đây!” Cha của cô là người duy nhất đôi khi ôm cô vào lòng và nói với cô: “con gái bé bỏng của ba”. Ngược lại, những người khác thì phạt cô vì cô xấu xí và ngu ngốc.
Bà chia sẻ: “Tôi nghĩ rằng nếu không có những cử chỉ đơn giản tỏ lộ sự dịu dàng của cha tôi thì tôi đã không thể sống sót.” Nhưng sau khi cha qua đời, khi Elise mới 10 tuổi, cuộc sống trở nên khó khăn hơn với cô bé. Người bạn mới của mẹ cô nghiện rượu và liên tục tấn công Elise. Bà kể: “Một ngày nọ, ông ta chĩa súng vào tôi, và tôi, chỉ mới mười tuổi, cầu xin ông ta bắn tôi, vì tôi không muốn sống nữa.” Nhưng khẩu súng không có đạn. Bà nói: “Chúa muốn tôi còn sống, mặc dù tôi vẫn không chưa biết đến sự hiện hữu của Người.”
Bà Elise Lindqvist thời niên thiếu
“Cô đẹp quá”
Năm 14 tuổi, Elise trốn khỏi nhà và đến thành phố, và một gia đình tốt ở đó đã chăm sóc cho cô. Bà kể: “Khi bà mẹ của gia đình thay quần áo cho tôi vào tối đầu tiên, tôi đã cam chịu khi nghĩ rằng mọi thứ cũng sẽ tiếp tục ở đây. Nhưng bà ta chỉ tắm rửa cho tôi, và bà đã làm điều đó rất nhẹ nhàng”.
Kể đến đoạn này bà Elise trở nên rất nghiêm nghị. Bà nói tiếp: “Điều đã xảy ra với tôi khi đó cũng là điều xảy ra với hàng ngàn thiếu nữ ngày nay. Những tú ông tú bà rất giỏi nhận ra các nạn nhân và biết cách chộp lấy họ”. Trong trường hợp của bà Elise, thì một ngày kia, có một phụ nữ tiến đến gần bà và nói: “Em đẹp quá…”
Bà Elise kể: “Đó là một người đàn bà rất đẹp. Cho đến khi đó, chưa bao giờ có ai nói với tôi rằng tôi đẹp và chỉ trong nháy mắt, tôi đã hoàn toàn rơi vào quyền lực của bà. Tôi đã làm bất cứ điều gì cho bà ta. Tôi gọi bà là ‘mẹ’ và bà ta mua cho tôi quần áo và mỹ phẩm. Một ngày kia bà nói với tôi rằng tôi phải làm việc cho bà và bà đã bán thân thể tôi cho các khách hàng của bà. Năm đó tôi 16 tuổi và tôi đã vâng lời”.
Bà Elise không biết chính xác đã làm việc cho người phụ nữ ấy bao nhiêu năm. Bà chỉ nhớ bà đã chấm dứt việc ấy thế nào, ngay sau khi bà bị xâm hại tàn bạo từ một khách hàng. Bà trở về với bà chủ và tuyên bố rằng bà không thể hành nghề gái điếm nữa.
Bà Elise kể: “Tôi đã may mắn. Nếu ngày nay một thiếu nữ từ chối tiếp tục bán thân thì cô ta sẽ bị giết và thi thể cô sẽ biến mất. Bà chủ của tôi đã mở cánh cửa và ném tôi xuống khỏi bực thang và nói: ‘Mày không còn điều gì để làm ở đây nữa.’”
Vào lúc đó, bà Elise bắt đầu sống như người vô gia cư, tìm kiếm thức ăn từ các thùng rác trên đường phố. Bà kể: “Tôi đã chỉ biết những mối quan hệ hủy hoại và tôi kết thúc với những người đàn ông bạo lực. Để an ủi mình, tôi đã pha rượu với thuốc và tôi đã rơi vào tình trạng nghiện ngập ngày càng tuyệt vọng”.
Ánh sáng của Chúa Giêsu
Tôi ngắm nhìn bà và tôi nhìn thấy một gương mặt chỉ biểu hiện bình an và niềm vui. Không có dấu vết của những gì của câu chuyện thương tâm mà bà đã kể, không có cay đắng cũng chẳng có hận thù.
Bà Elise kể: “Năm 1994, tôi được đưa vào một trung tâm phục hồi. Mọi người đều sợ tôi. Khi ai đó đến gần, tôi đá họ, và nếu tôi thấy một người đàn ông, tôi nhổ nước bọt và hét lên những lời không hay. Tôi chỉ biết tức giận”.
Bà Elise kể lại rằng đối với bà, những người ở trung tâm này đã cư xử lạ lùng thế nào. “Tất cả họ đều mỉm cười. Ban đầu tôi tự nhủ chắc chắn mình đang ở trong một nhà thương điên. Những nụ cười thật khiêu khích… Sau một thời gian ngắn, tôi bắt đầu nghĩ rằng những nụ cười ấy chắc chắn là do sử dụng các hóa chất tuyệt vời, và vì thế tôi bắt đầu hỏi họ về ‘những viên thuốc’ mà họ đã uống”.
Nhưng thay vì đưa bà những viên thuốc, những người này đưa bà đến một nhà nguyện và họ bắt đầu cầu nguyện cho bà. Cảnh giác và khép kín, Elise quan sát, không biết họ đang làm gì xung quanh mình. “Tôi không biết gì về Chúa và về cầu nguyện: đối với tôi, Giáo hội là nơi chết chóc.”
Đến một thời điểm, xảy ra điều mà bà mô tả là một “sự can thiệp siêu nhiên”. Bà nói: “Tôi có cảm giác vật lý như khi được tắm, nhưng là tắm ánh sáng và bình an. Chúa Giêsu là người duy nhất có thể chữa lành cho tôi: Tôi là một trường hợp bất khả thi của con người. Và nó đã xảy ra như vậy. Ngay lúc đó, tôi đã được ‘sinh ra’. Và ngày hôm nay khi họ hỏi tôi bao nhiêu tuổi, tôi trả lời ‘25’: 25 năm trước Chúa Giêsu đã cho tôi sự sống và tôi đã học cách bước đi trong tình yêu của Người”.
Không có sự chữa lành nào mà không có tha thứ
Vài tháng sau, khi bà đã quen nhìn mọi sự bằng ánh nhìn mới, bước những bước đầu tiên trong hành trình đức tin, cha linh hướng của bà Elise nói với bà rằng bà phải bước thêm một bước: bà phải tha thứ!
Bà Elise kể: “Một lần nữa, tôi đã phản ứng cách rất tức giận. Làm thế nào cha có thể giả định rằng tôi nên tha thứ cho sự ác mà rất nhiều người đã làm với tôi?” Bà cho biết họ đã giải thích với bà rằng bà sẽ không bao giờ được chữa lành nếu không tha thứ.
Bà kể: “Đó là một quá trình dài và đau khổ, tôi luôn ở trong nhà nguyện để cầu nguyện, đọc tên này sau tên kia. Cuối cùng, tôi đã có thể tha thứ cho mẹ tôi, người đã không yêu tôi và không bênh vực tôi. Tôi nhận ra rằng bà đã không thể, và đến lượt bà cũng là một nạn nhân”.
Bà Elise Lindqvist lắng nghe một cô gái điếm
Thiên thần của các gái điếm
Từ hơn 20 năm, bà Elise Lindqvist đã sử dụng kinh nghiệm bi thương của mình để giúp đỡ những người phụ nữ khác. Bà kể: “Lần đầu tiên tôi ra ngoài vào ban đêm, trên con đường của gái mại dâm nổi tiếng ở Stockholm, Malmskillnadsgatan, tôi đã nhìn thấy chính mình và tôi nhận ra rằng đây là nơi tôi phải làm việc”.
Ban đêm, bà Elise Lindqvist phân phát quần áo chống lại giá lạnh
Công việc của bà là hiện diện thường xuyên như một người mẹ: một người biết lắng nghe, ôm hôn, mang đến thứ gì đó để uống và cung cấp quần áo để sưởi ấm trong những đêm đông lạnh giá.
Bà kể: “Mỗi lần tôi giải cứu thành công một cô gái khỏi đường phố, đó là giải thưởng đẹp nhất đối với tôi, nhưng trên hết, sự hiện diện của tôi là để mang lại an ủi và can đảm; để cho họ biết rằng có những người yêu họ, và họ không đơn độc. Họ gọi tôi là mẹ”.
Vào ngày 18 tháng 10 năm 2016, nhân Ngày châu Âu chống buôn người, bà Elise đã được mời phát biểu tại Nghị viện châu Âu. Trong bài phát biểu trước các nghị sĩ, bà nhấn mạnh trách nhiệm của các tổ chức: thông qua các nghị quyết cụ thể cấm hoàn toàn việc buôn bán người, vì tất cả các quốc gia thành viên đều nhận thức được vấn đề.
Bà nói: “Tôi đã kết luận bằng cách nói rằng tôi sẽ trở lại khi tôi 90 tuổi để xem họ có thực hiện đúng cam kết của mình không.”
Đi ngang qua quảng trường vào cuối buổi yết kiến chung, tôi hỏi bà tại sao lại đi khập khiễng và bà trả lời thật nhanh: “Cách đây không lâu, họ đã ném tôi xuống khỏi cầu thang cuốn. Đối với một số người, việc tôi ở gần với các cô gái mại dâm là điều thật khó chịu.”
Bà Elise Lindqvist tại buổi yết kiến chúng
Charlotta
Hồng Thủy dịch
(VaticanNews 05.07.2019)