Jacques Delva cha gia đình, ông nội-ông ngoại và… được chịu chức linh mục!

Jacques Delva gây ngạc nhiên, các ký giả để ý đến ông ngay. Ông báo trước, «các ông biết đó, tôi chẳng có gì để kể…»

 JacquesDelva-4.jpg

Ông Delva góa vợ, cha của năm người con và đã là ông nội, ông ngoại, ông được phong chức khi tuổi đã lớn. Nhưng trong suốt cuộc đời của ông, Chúa đã gọi ông nhiều lần để ông đi phục vụ người khác. «Lạy Chúa, Chúa chờ gì ở con?» suốt đời, ông cố gắng tìm cách để trả lời câu hỏi này. Câu trả lời đã kéo ông đi theo nhiều hướng khác nhau nhưng rốt cuộc vẫn là hướng phục vụ người khác! Thiệp mời đi dự lễ phong chức ngày 28 tháng 6 ở Tournai mang lại câu trả lời: «Trên đường đi há lòng chúng ta đã không bừng cháy lên khi Ngài nói với chúng ta và mở lòng chúng ta bằng Lời Hằng Sống đó sao?». Rất nhiều giai đoạn trong đời sống của ông Jacques Delva đã giải thích cho tiếng gọi của Chúa mà ông cảm nhận tầm quan trọng trong tận đáy sâu tâm hồn mình.

 

Sinh ở Warneton, nước Bỉ, cha mẹ là người gốc Hà Lan, phần lớn cuộc đời ông Jacques Delva sống ở vùng biên giới Bỉ-Pháp. Từ khi lớn lên cho đến năm 2002, ông làm việc như một người thợ để nuôi sống gia đình, công việc tay chân làm cho cuộc sống của ông được phát huy hơn. Tài năng thực tiễn sửa nhà, sơn nhà, hoàn tất nhà đã giúp ông hoàn thành công trường Oasis ở Comines.

 

 

 JacquesDelva-1.jpg 

 

 

Khi đã đi làm việc, ông Jacques Delva gặp bà Françoise và trong suốt 41 năm, bà là vợ, là mẹ của 5 người con. «Đối với tôi, chuyện đương nhiên là phải lập gia đình», ông cho biết. Trong cuộc sống nồng nhiệt này, ông nhận xét: «Thiên Chúa hiện diện và chờ một cái gì đó ở tôi, ở chúng ta.» Cùng với vợ, ông vào nhóm Canh Tân. Trong vòng bốn năm, nhóm Con Đường Mới đã đồng hành cùng với ông, đã có lúc họ nghĩ sẽ dấn thân vào một đời sống tu hành hơn. Nhưng cuối cùng, tiếng gọi lại đi một hướng khác.

Lạy Chúa, Chúa chờ gì ở con?

 

Vào cuối những năm 80, các nữ tu ở Comines-Warneton đã làm cho ông bà Delva suy nghĩ về số phận của một ngôi nhà bị hư hại. Ngôi nhà này bị phá hủy và cuối cùng được xây sửa lại thành trung tâm Oasis. Oasis là nơi mà trong Thánh kinh mô tả như nơi người hành hương nghỉ chân để uống nước cho đỡ khát. Phần lớn công việc xây dựng được giao cho các thợ chuyên nghiệp, ông bà Delva chỉ làm vào giờ rãnh, họ sơn và hoàn tất các việc cuối cùng. Với sự giúp đỡ của ba nữ tu, hai vợ chồng đã làm việc ở trung tâm này được 17 năm. Những người ưu tiên được ở nơi này là các em ở lớp đặc biệt, ở lại qua đêm trước khi về lại với gia đình mình. Rồi đến các phụ nữ gặp khó khăn, có con hoặc không có con. Nơi này là nơi để giúp đỡ cho những người đàn bà bị bạc đãi, họ được đón tiếp trong bầu khí nhiệt thành nhất có thể.

 

Việc làm của hai ông bà chấm dứt khi bà Françoise bị bệnh Parkinson. Có nhiều người khác đảm trách công việc ở Trung tâm Oasis. Cùng lúc đó, cha xứ Jean Demay nhờ ông giúp các cộng đoàn ở Comines. Lời mời làm việc này phù hợp với khát nguyện riêng mà Chúa gọi ông làm qua việc khác. Và thế là ông làm việc trong chức trợ tế, sứ vụ này Giáo hội mở ra cho những người đàn ông đã lập gia đình để họ phục vụ cho anh em mình trong Chúa Kitô. Vừa là người sinh hoạt mục vụ, sau đó là thầy phó tế, ông giúp cho nhiều gia đình chuẩn bị bí tích rửa tội, hôn nhân và tang lễ. Ông cũng lo mục vụ cho các nhà hưu dưỡng, ông thường xuyên thăm viếng mười nhà hưu dưỡng ở cộng đoàn Comines. «Trong cuộc sống có những cuộc gặp gỡ đánh dấu cả một đời và cuộc gặp gỡ với ông là một», bà Martine, một nữ giáo dân cho biết. «Ông đã lắng nghe tâm sự của tôi và ông rất thông cảm nỗi khổ của tôi. Nếu tôi được phép nói, xin ông tiếp tục như vậy: lắng nghe người khác, thông cảm và quan tâm đến họ.» Những lời viết tự tấm lòng đã khuyến khích ông rất nhiều để ông làm trọn sứ vụ chính của mình: có thể ông không có khiếu ăn nói nhưng chắc chắn ông có đặc sủng lắng nghe.

 

Cùng thời gian này, phó tế giáo xứ Comines-Warneton cũng phải săn sóc vợ bị bệnh, đưa đi đón về ở bệnh viện… Điều cũng lạ, «Chúa nói với tôi nhiều hơn trong những năm vợ tôi ngồi xe lăn. Và khi bệnh càng nặng tôi càng thương vợ tôi hơn.» Ngày 24 tháng 11-2012 vợ ông qua đời. Lúc đó ông Delva cảm thấy mình như hai môn đệ trên đường Ê-mau, buồn vì xa người mình thương, nhưng được an ủi vì mình đã có những giây phút và những lời nói mình đã chia sẻ với vợ trong 41 năm trời.

 JacquesDelva-2.jpg

Xa quê hương của mình

 

Một ít thời gian sau tang lễ, ông Delva lại nghe câu hỏi: «Lạy Chúa, Chúa chờ gì ở con?», thêm một lần nữa, bây giờ tiếng gọi này mang hình dáng của con đường đưa đến chức thánh. Người trung gian ở tòa giám mục cũng như các người thân trong gia đình nêu ra cho ông thấy vai trò của ông như một linh mục. Ông được đào tạo hai năm, thời gian được rút ngắn vì ông đã theo các khóa học để làm phó tế mấy năm trước đây. Hôm nay chỉ còn vài ngày là đến ngày chịu chức, ông biết mình được các con nâng đỡ, có đứa thì mừng với ông, có đứa thì tôn trọng con đường Chúa mời gọi ông phục vụ. «Bây giờ tôi không biết chuyện gì đang chờ tôi, ông thố lộ. Chắc chắn sứ vụ linh mục của tôi sẽ không giống với những gì tôi chờ đợi.»

Từa tựa như tổ phụ Abraham khi Chúa kêu ông «Hãy rời xứ sở của con…», ông Delva sẽ được giao trách vụ mục vụ trong giáo phận Tournai. Ông sẽ biết nhiệm sở của mình vào ngày 28 tháng 6, ngày phong chức sắp tới của ông. Đối với tân linh mục, điều quan trọng là giữ đời sống cầu nguyện cũng như chia sẻ thì giờ với các bạn trong sứ vụ. «Và cũng được vinh dự cử hành bí tích Thánh Thể cũng như bí tích Hòa giải». Trên tấm thiệp mời đi dự lễ phong chức ngày 28 tháng 6, ông đã tóm tắt đường đời dài của mình bắt đầu bằng rửa tội, sau đó được Đức Chúa Thánh Thần tăng sức qua phép Thêm sức. Con đường này tiếp tục đi với bà Françoise và bây giờ kéo dài bằng sứ vụ linh mục đang mở ra trước mặt cho ông.

JacquesDelva-3.jpg

Hai tân linh mục, hai lứa tuổi, một nhiệt thành

 

(Nguyễn Tùng Lâm chuyển dịch,
aleteia.org, Anne-Françoise de Beaudrap, 2015-06-29)