Vững Tin
Mt 9,18-26
18 Khi ấy, Chúa Giêsu đang nói, thì có một vị kỳ mục kia đến lạy Người mà thưa rằng: “Lạy Ngài, con gái tôi vừa mới chết, nhưng xin Ngài đến đặt tay trên nó, thì nó sẽ sống lại”. 19 Chúa Giêsu chỗi dậy, và cùng với các môn đệ, đi theo ông ấy. 20 Và này có người đàn bà bị bệnh loạn huyết đã mười hai năm, tiến lại đàng sau Người và chạm đến gấu áo Người. 21 Vì bà nghĩ thầm rằng: Nếu tôi được chạm đến áo Người thôi, thì tôi sẽ được khỏi. 22 Chúa Giêsu ngoảnh lại, trông thấy bà ta, liền phán rằng: “Này con, hãy vững lòng. Đức tin của con đã cứu thoát con”. Và người đàn bà được khỏi bệnh.
23 Khi Chúa Giêsu đến nhà vị kỳ mục, và thấy những người thổi kèn và đám đông đang xôn xao, thì bảo rằng: 24 “Các ngươi hãy lui ra, con bé không có chết đâu, nó ngủ đó thôi”. Họ liền nhạo cười Người. 25 Và khi đã xua đám đông ra ngoài, Người vào cầm tay đứa bé và nó liền chỗi dậy. 26 Tin này đồn đi khắp cả miền ấy.
(Nguồn: Uỷ ban Thánh Kinh / HĐGMVN)
“Này con, hãy vững lòng. Đức tin của con đã cứu thoát con” (Mt 9,22)
A- Phân tích (Hạt giống…)
Đoạn Phúc Âm này gồm hai phép lạ:
1. Cứu sống đứa con gái của một vị kì mục:
Nó đã chết: chính vị kì mục xác định như thế; khi Chúa Giêsu nói nó không chết mà chỉ ngủ thôi thì đám đông nhạo cười Ngài.
Nhưng đức tin của vị kì mục rất mạnh: Ông nói “Xin Ngài đến đặt tay trên nó thì nó sẽ sống lại”.
Chúa Giêsu cứu sống nó rất dễ dàng: “Ngài cầm tay đứa bé và nó liền chỗi dậy”.
2. Chữa bệnh cho một người bị loạn huyết:
Bệnh đã rất nặng vì chữa trị 12 năm không khỏi.
Đức tin của bà cũng rất mạnh: “Nếu tôi chạm đến áo Ngài thôi thì tôi sẽ được khỏi”.
Chính Chúa Giêsu cũng xác nhận: “đức tin của con đã cứu con”.
Như thế, cả hai trường hợp đều tuyệt vọng. Nhưng cả hai người đều có đức tin rất mạnh, cho nên họ đã đạt được điều họ xin.
B- Suy gẫm (…nẩy mầm)
1. Chúa Giêsu là sự sống và là sự sống lại, chỉ cần chạm tới Ngài (người phụ nữ loạn huyết) hay được Ngài chạm tới (con gái vị kì mục) thì hết bệnh hay được sống lại.
Mỗi khi tôi rước lễ, tôi cũng chạm tới Mình Thánh Chúa và được Mình Thánh Chúa hoà tan trong cơ thể tôi. Khi đó, tôi cũng hãy xin Thiên Chúa ban cho tôi sự sống và sự sống dồi dào. Nhưng với điều kiện là tôi phải tin.
2. “Con bé không có chết đâu. Nó ngủ đó thôi. Họ liền nhạo cười Ngài”
Chúa Giêsu coi chết chỉ là một giấc ngủ để thức dậy là thấy cuộc sống đời đời. Nhưng dân Do Thái không tin mà còn nhạo cười Ngài. Tôi thì tuy không nhạo cười Chúa nhưng cũng chưa thực sự tin chết là một giấc ngủ cho nên tôi rất sợ chết.
3. Hai nhân vật trong chuyện này vẫn cứ tin trong hoàn cảnh lẽ ra người khác đã tuyệt vọng. Đức tin của họ còn mạnh tới nỗi nghĩ rằng chỉ cần chạm đến Chúa Giêsu hay được Ngài chạm tới thì hoàn cảnh sẽ hoàn toàn đổi mới tốt đẹp.
4. Thánh Ambrôsiô kể rằng dân chúng xứ Thrace khóc và thốt lên những tiếng kêu thảm thiết khi có một người sinh ra, và trái lại họ vui mừng hát những bài hát hân hoan khi có người qua đời. Họ tin -và họ có lý- rằng tất cả những ai đi vào trong thế giới này, một thế giới tràn đầy đau khổ đều đáng thương hại; và khi họ thoát khỏi nơi lưu đày buồn khổ này, người ta phải vui lên mừng cho họ. Melior est dies mortis die nativitatis, ngày chết là ngày đáng ưa thích hơn ngày sinh ra. (Góp nhặt)
5. “Bà nghĩ bụng: tôi chỉ cần sờ được vào gấu áo của Ngài thôi là tôi sẽ được cứu”(Mt 9,21)
Alexander đại đế của Hylạp thời xưa hoàn toàn tin cậy vị y sỹ riêng của ông. Ông tin ngay cả khi ông có lý do nghi ngờ lòng trung thành của vị y sỹ này. Một ngày kia khi Alexandre đại đế lâm bệnh, có kẻ viết thư nặc danh tố cáo vị y sỹ đã bỏ thuốc độc vào thuốc cho ông uống. Nhưng khi vị y sỹ đem thuốc đã bào chế lại, Đại đế nói “Ta hoàn toàn tin tưởng nơi y sỹ”. Nói xong ông cạn chén.
Như Alexandre đại đế đã hoàn toàn tin tưởng vào y sỹ ngay cả khi ông có lý do nghi ngờ, người đàn bà trong đọan Phúc Âm này cũng hoàn toàn tin vào Chúa Giêsu, niềm tin của bà thật mãnh liệt.
Lạy Chúa Giêsu, xin ban lòng tin cho con vì con thường yếu tin và nghi ngờ vào tình thương và quyền năng của Chúa. (Hosanna)
(Lm. Carôlô Hồ Bặc Xái)
Lạy Chúa Giêsu Thánh Thể,
Chúa là nguồn sức sống cho cuộc đời chúng con. Xin cho chúng con mỗi lần rước Chúa là một lần được bổ dưỡng bởi sức sống thần linh của Chúa. Xin Mình Máu Thánh Chúa cũng chữa lành hồn xác chúng con. Xin ban lại cho chúng con tinh thần tự do của con cái Thiên Chúa. Sự tự do không còn lệ thuộc bởi những đam mê thấp hèn. Xin gìn giữ hồn xác chúng con trong ân sủng và tình thương của Chúa.
Lạy Chúa Giêsu mến yêu, xin nhìn đến biết bao phận đời đen tối đang sống trong tuyệt vọng của bệnh tật kéo dài, của sự ác hoành hành, của cô đơn và bạo hành. Xin Chúa củng cố đức tin nơi họ bằng những ơn chữa lành phần hồn và phần xác. Xin cho chúng con cũng luôn nhận ra tình thương của Chúa vẫn đang che phủ cuộc đời chúng con, để dù cuộc đời có lắm khổ đau, và dù đường đời có lắm gian truân chúng con vẫn tin rằng Chúa hằng ở bên chúng con.
Lạy Chúa, xin ban lòng tin cho chúng con, để nhờ đó chúng con vượt thắng những nghi nan trên giòng đời. Xin củng cố đức tin còn yếu kém, để chúng con đặt trọn niềm tin vào quyền năng của Chúa. Xin giúp chúng con biết đặt trọn niềm phó thác cậy trông vào Chúa, để chúng con luôn an vui sống trong sự quan phòng của Chúa. Amen.
(Lm. Jos. Tạ Duy Tuyền)
Xem thêm:
BÀI ĐỌC I: St 28, 10-22a
“Ông thấy một cái thang dựng đứng, thấy các thiên thần lên xuống trên thang, và nghe Thiên Chúa phán”
Bài trích sách Sáng Thế
Trong những ngày ấy, ông Giacóp ra khỏi xứ Bersabê, đi sang thành Haran. Khi ông tới một nơi kia, mặt trời đã lặn, ông muốn ngủ đêm lại đó, nên ông lấy một hòn đá nơi ấy mà gối đầu và ngủ tại đó. Ông chiêm bao thấy một cái thang, chân thang chấm đất và đầu thang chạm đến trời: các thiên thần lên xuống trên thang ấy. Chúa ngự trên đầu thang và phán rằng: “Ta là Thiên Chúa Abraham tổ phụ ngươi, và là Thiên Chúa Isaac: Ta sẽ ban cho ngươi và dòng dõi ngươi đất ngươi đang ngủ đây. Dòng dõi ngươi sẽ đông đúc như bụi trên mặt đất. Ngươi sẽ tràn sang đông, tây, nam, bắc, và nhờ ngươi và dòng dõi ngươi, mọi dân tộc trên thế giới này sẽ được chúc phúc. Bất cứ ngươi đi đâu, Ta sẽ gìn giữ ngươi và Ta sẽ dẫn ngươi vào đất này: Ta sẽ không bỏ ngươi cho đến khi Ta đã thi hành điều Ta hứa với ngươi”. Khi Giacóp tỉnh giấc mộng, ông nói: “Quả thực Chúa ngự nơi này mà tôi không biết”. Ông run sợ mà nói rằng: “Nơi này đáng kinh hãi là dường nào! Đây chẳng khác gì đền của Thiên Chúa và cửa thiên đàng”.
Sáng ngày Giacóp chỗi dậy, ông lấy hòn đá đã dùng gối đầu mà dựng lên làm bia ghi dấu, rồi đổ dầu lên trên. Ông gọi tên thành ấy là Bêthel, khi trước thành này gọi là Luza. Giacóp đã khấn rằng: “Nếu Thiên Chúa ở với con và gìn giữ con trên đường con đang đi, ban cho con cơm ăn áo mặc, và nếu con trở về nhà cha con bằng yên, thì Chúa sẽ là Thiên Chúa của con và hòn đá con dựng lên làm bia ghi dấu đây sẽ gọi là Nhà của Thiên Chúa”.
(Nguồn: Uỷ ban Thánh Kinh / HĐGMVN)