Lãnh nhận & cho đi
Mt 10,7-15
7 Khi ấy, Chúa Giêsu phán cùng các Tông đồ rằng: “Các con hãy đi rao giảng rằng ‘Nước Trời đã gần đến’. 8 Hãy chữa những bệnh nhân, hãy làm cho kẻ chết sống lại, hãy làm cho những kẻ phong cùi được sạch và hãy trừ quỷ. Các con đã lãnh nhận nhưng không thì hãy cho nhưng không. 9 Các con chớ mang vàng bạc, tiền nong trong đai lưng, 10 chớ mang bị đi đường, chớ đem theo hai áo choàng, chớ mang giày dép và gậy gộc, vì thợ thì đáng được nuôi ăn.
11 “Khi các con vào thành hay làng nào, hãy hỏi ở đó ai là người xứng đáng, thì ở lại đó cho tới lúc ra đi. 12 Khi vào nhà nào, các con hãy chào rằng: ‘Bình an cho nhà này’. 13 Nếu nhà ấy xứng đáng thì sự bình an của các con sẽ đến với nhà ấy. 14 Nhưng nếu ai không tiếp rước các con và không nghe lời các con, thì hãy ra khỏi nhà hay thành ấy và giũ bụi chân các con lại. 15 Thật, Thầy bảo các con: Trong ngày phán xét, đất Sôđôma và Gômôra sẽ được xét xử khoan dung hơn thành ấy”.
(Nguồn: Uỷ ban Thánh Kinh / HĐGMVN)
“Các con đã lãnh nhận nhưng không thì hãy cho nhưng không.” (Mt 10,8)
A- Phân tích (Hạt giống…)
Những chỉ dẫn tiếp theo về cách đối xử của người được đi loan truyền Phúc Âm:
Công việc sẽ làm: chữa bệnh và trừ quỷ.
Tinh thần phục vụ quảng đại: Hãy cho cách nhưng không vì trước đó ta đã được nhận một cách nhưng không.
Đừng quá bận tâm đến những phương tiện vật chất. Có thứ gì thì dùng thứ đó.
Cũng đừng quá quan tâm kén chọn chỗ trọ.
Phải đem bình an đến cho những người mình gặp gỡ.
B- Suy gẫm (…nẩy mầm)
1. “Các con hãy đi rao giảng rằng ‘Nước Trời đã gần đến’”: Nhiều người không tin có Thiên Chúa, nhiều người nghĩ Thiên Chúa ở quá xa. Sứ giả Phúc Âm phải làm cho người ta tin rằng Thiên Chúa và Nước trời đang ở thật gần, bởi vì Thiên Chúa chính là Emmanuel: “Thiên Chúa ở cùng chúng ta”.
2. “Chữa lành các bệnh nhân… làm cho kẻ chết sống lại… làm cho những người cùi được sạch… trừ quỷ”: Tông đồ là một con người chuyên làm sạch: xoa dịu nỗi đau khổ, đem lại lẽ sống cho kẻ bị tuyệt vọng, giúp đỡ những người bị xã hội khinh chê, giải thoát người ta khỏi tội lỗi…
3. “Các con đã lãnh nhận nhưng không thì hãy cho nhưng không”: Làm tông đồ cũng là một bổn phận công bình. Tôi đã lãnh nhận rất nhiều từ Chúa và Giáo hội, cho nên tôi cũng phải biết cho đi.
4. Nhận và cho: Một hôm, có một vị bá tước đến cho Thánh Gioan Thiên Chúa số tiền là 25 đồng vàng để Ngài giúp những người nghèo khổ. Ngay chiều hôm ấy ông ta giả trang đến xin thánh nhân bố thí. Thánh Gioan Thiên Chúa động lòng thương liền lấy 25 đồng vàng đem cho người ấy kèm với những lời khích lệ an ủi. Ngày hôm sau, vị bá tước đích thân đến thú nhận tất cả với thánh nhân và xin lỗi vì đã thử lòng Ngài. Khi giã từ, ông ta tặng thêm 150 đồng nữa ngoài số 25 đồng ông xin hoàn lại. Từ đó cứ mỗi tuần ông lại gởi tới bệnh viện của Thánh nhân một số tiền lớn, một số thuốc men, lương thực và quần áo để thánh nhân giúp đỡ những người nghèo. (Góp nhặt)
5. “Khi vào nhà nào, các con hãy chào rằng: ‘Bình an cho nhà này’”: Lời nói, việc làm, cách đối xử của người tông đồ phải luôn luôn tạo được bầu khí bình an.
6. “Các con chớ mang vàng bạc, tiền nong trong đai lưng, chớ mang bị đi đường, chớ đem theo hai áo choàng, chớ mang giày dép và gậy gộc”. (Mt 10,9-10)
Simon và Anrê, Giacôbê và Gioan đã lên đường. Họ tức khắc bỏ chài lưới mà lên đường. Họ muốn tung cánh trong tự do bát ngát. Họ gieo Phúc Âm khắp cách đồng Galilê.
Quê hương con, bao thế hệ cũng đã lên đường. Họ kiếm tìm bình đẳng, bác ái và tự do. Họ đấu tranh cho công bằng xã hội. Họ xây dựng một thế giới hoà bình. Và nhiều người đã bỏ mình vì nước Chúa.
Còn con, con cần đội chiếc mũ bằng cấp. Con thích mặc chiếc áo sắc đẹp. Con muốn xỏ đôi giầy tình yêu. Con ham vác vài bao của cải, và tay cầm cây gậy quyền năng, rồi con trở nên nặng nề vì các tạo vật ấy.
Lạy Chúa Giêsu, xin sai chúng con lên đường nhẹ nhàng và thanh thoát. (Hosanna)
(Lm. Carôlô Hồ Bặc Xái)
Lạy Chúa Giêsu Thánh Thể,
Bí tích Thánh Thể là món quà vô giá mà Chúa tặng ban cho chúng con. Chúa ban cho chúng con chính Máu Thịt Chúa. Chúa ban cho chúng con sức sống của Chúa. Chúng con xin tạ ơn Chúa. Xin giúp chúng con cũng biết quảng đại với tha nhân. Xin loại trừ trong chúng con tính ích kỷ và thói hưởng thụ để chúng con biết sống yêu thương và phục vụ mọi người.
Lạy Chúa, ở đời ai cũng dễ lao vào việc tìm kiếm danh lợi thú. Chúng con cần đội chiếc mũ bằng cấp. Chúng con thích mặc chiếc áo sắc đẹp. Chúng con muốn xỏ đôi giầy giầu sang. Chúng con ham vác vài bao của cải, và tay cầm cây gậy chức quyền để sai khiến mọi người, rồi chúng con trở nên nặng nề vì các tạo vật đó, có khi vì nó mà chúng con đánh mất tình liên đới và tha nhân, và xúc phạm đến Chúa. Xin tha thứ vì chúng con còn quá tham lam và ích kỷ. Chúng con chưa thanh thoát ra khỏi những toan tính nhỏ nhen, những ích kỷ tầm thường. Xin giúp chúng con biết chọn lựa sự sống vĩnh cửu hơn là những vinh hoa tầm thường và mau qua của đời này.
Lạy Chúa Giêsu, Chúa mời gọi chúng con lên đường, trở thành thợ gặt Nước Trời. Xin giúp chúng con can đảm thoát ra khỏi thế giới riêng tư cá nhân, để hướng tới việc hiến thân phục vụ vì lợi ích của tha nhân. Amen.
(Lm. Jos. Tạ Duy Tuyền)
Xem thêm:
BÀI ĐỌC I: St 44, 18-21. 23b-29; 45, 1-5
“Để cứu sống anh em mà Thiên Chúa đã sai em xuống Ai-cập trước anh em”
Bài trích sách Sáng Thế
Trong những ngày ấy, Giuđa lại gần mà nói thật thà với Giuse rằng: “Thưa ngài, xin ngài nghe tôi tớ của ngài nói đôi lời, xin ngài đừng phẫn nộ với tôi tớ của ngài, vì sau vua Pharaon ngài là chủ của tôi. Trước đây ngài đã hỏi các tôi tớ ngài rằng: “Các ngươi còn cha, còn đứa em nào nữa chăng?” Chúng tôi đã trả lời với ngài rằng: Chúng tôi còn cha già, và một đứa em út sinh ra lúc cha chúng tôi đã già. Anh áp út đã chết rồi: mẹ nó chỉ còn lại một mình nó, cha chúng tôi thương nó lắm. Vậy mà ngài đã bảo các tôi tớ ngài: “Hãy đem nó tới đây cho ta xem thấy nó”. Chúng tôi đã thưa với ngài rằng: “Đứa nhỏ không thể bỏ cha nó được”. Nhưng ngài đã nói dứt khoát với các tôi tớ ngài rằng: “Nếu em út các ngươi không tới với các ngươi, thì các ngươi sẽ không thấy mặt ta nữa”. Vậy khi chúng tôi trở về cùng tôi tớ của ngài là cha chúng tôi, chúng tôi đã thuật lại hết mọi điều ngài đã nói. Cha chúng tôi bảo rằng: “Các con hãy trở lại mua thêm ít lúa thóc nữa”. Chúng tôi trả lời với người rằng: “Chúng con không thể đi được. Nếu em út đi với chúng con, thì chúng con cùng đi chung với nhau. Nếu em út không đi với chúng con, thì chúng con không dám đến trước mặt người”. Cha chúng tôi nói: “Các con biết rằng bạn ta chỉ sinh ra cho ta hai đứa con trai, một đứa đã ra đi và các con đã nói nó phải thú dữ ăn thịt, và cho đến nay chưa thấy nó trở về; các con lại đem thằng này đi nữa, nếu dọc đường có gì rủi ro xảy đến cho nó, thì các con đưa cha già đầu bạc sầu não này xuống suối vàng cho rồi”.
Khi ấy Giuse không thể cầm lòng nổi trước mặt mọi người đang đứng đấy, nên truyền cho mọi người ra ngoài, và không còn người nào khác ở đó lúc ông tỏ cho anh em biết mình, ông khóc lớn tiếng: những người Ai-cập và cả nhà vua đều nghe biết. Giuse nói với các anh em rằng: “Tôi là Giuse đây, cha còn sống không?” Các anh em sợ hãi quá nên không dám trả lời. Giuse nói với anh em cách nhân từ rằng: “Hãy đến gần tôi”. Khi họ đến gần, ông lại nói: “Tôi là Giuse em các anh mà các anh đã bán sang Ai-cập. Các anh chớ khiếp sợ, và đừng ân hận vì đã bán tôi sang đất này, vì chưng để cứu sống các anh em mà Thiên Chúa đã sai tôi sang Ai-cập trước anh em”.
(Nguồn: Uỷ ban Thánh Kinh / HĐGMVN)