A. Phân tích (Hạt giống…)
Dụ ngôn một cô phù dâu tiếp tục dạy về sự tỉnh thức:
Kitô hữu tỉnh thức là để đòn chờ Đức Kitô (chàng rể) đến
Phải tỉnh thức luôn luôn vì không ai biết chừng nào Đức Kitô đến.
Tỉnh thức là lúc nào cũng phải chuẩn bị sẵn sàng (như đèn đầy đủ dầu).
Chi tiết các cô khôn ngoan không cho các cô khờ dại mượn dầu có nghĩa là không ai có thể giúp ai được trước số phận đời đời.
B. Suy niệm (..nẩy mầm)
1. 5 cô khôn ngoan cũng ngủ như 5 cô khờ dại, thế mà được coi là có thái dộ tỉnh thức, bởi vì tuy ngủ nhưng họ đã chuẩn bị những thứ sẵn sàng cần thiết. Như thế, tỉnh thức không phải lúc nào cũng lăng xăng làm việc, tỉnh thức không phải là không được nghỉ ngơi. Tỉnh thức là chu toàn trách nhiệm: khi chưa xong thì phải lo cho xong, khi đã xong rồi thì có quyền được nghỉ ngơi.
2. Cách sống của 5 cô khờ dại là “mặc kệ, tới đâu hay tới đó”, cách sống của những người gần chết mới ghĩ tới việc linh hồn.
3. Dầu mà tôi phải luôn chuẩn bị cho cây đèn là những gì?
4. Trong bài Tin Mừng nà có một chi tiết hơi lạ là khi 5 cô khờ dại thấy đèn mình hết dầu, họ đã đến xin dầu của 5 cô khôn ngoan. 5 cô khôn ngoan này mỗi cô có cả một bình dầu đầy ắp thế mà lại không chia sẽ cho 5 cô kia. Có phải là quá ích kỷ không? Thưa nếu là chuyện dầu đèn bình thường thì đúng là quá ích kỷ. Nhưng đây là những hình ảnh tượng trưng cho phần rỗi đời đời nên nó không có ý nghĩa ích kỷ. Bởi vì đối với phần rỗi đời đời của mỗi người, nói cách khác, đối với chuyện công đức và tội lỗi thì không ai có thể chia cho ai và không ai có thể xin ai được. Anh bạn tôi chết, tôi thương anh tôi lắm nhưng tôi không thể chia những công lao phúc đức của tôi, tôi cũng không thể xin Chúa san xẻ cho tôi gánh chịu dùm một số tội lỗi của anh.
Bởi vậy, mỗi người tự gánh lấy trách nhiệm về cuộc đời mình, tu thân tích đức thì mình nhờ, chuốc lấy tội lỗi thì mình chịu.
5. Đời người là một cuộc chờ đợi, và chờ đợi nào cũng bao hàm tình yêu trong đó, bởi vì con người chỉ hết lòng đợi chờ mong mỏi người nào hay điều gì mình hết lòng yêu thương hay quý chuộng. Người mẹ chờ đợi đứa con sắp ra đời bằng cách chuẩn bị tất cả những gì cần thiết để bao bọc săn sóc con mình, một người chờ đợi bạn đến thăm bằng cách chuẩn bị thật chu đáo để đón tiếp bạn.
Chúng ta mòng đợi Chúa đến. Nhưng khi nào người đến, chúng ta không biết. Có điều chắc chắn là Ngài sẽ đến trong cuộc viếng thăm thân tình, bởi vì chỉ những người thân tình mới dành cho nhau những cuộc viếng thăm bất ngờ. (“Mỗi ngày một tin vui”).
6. “Anh em hãy canh thức, vì anh em không biết ngày nào, giờ nào”. (Mát Thêu 25,13).
“Bạn sẽ làm gì nếu bạn biết rõ bạn chỉ sống đúng một ngày nữa thôi?” Đó chính là câu hỏi của một nhà giáo đã đặt cho 625 học sinh người Đức trong 12 trường, và có kết quả:
20% được hỏi liền trả lời: “Chúng sẽ dùng thời cơ còn lại để uống say sưa, hút ma túy để vui chơi cho thỏa thích”.
Cuối cùng một nữ sinh 18 tuổi trả lời rằng: “Tôi sẽ dành thời gian còn lại để chuẩn bị cho giờ cuối cùng của tôi. Tôi sẽ dành buổi tối cuối cùng để gặp Chúa và cảm tạ Chúa đã ban cho tôi một đời sống hạnh phúc và đầy đủ”.
Chúa đến bất chợt, hôm nay, ngày mai hay một ngày gần đây. Vậy chúng ta phải làm gì để chuẩn bị cho giờ đó? Hay chúng ta chỉ mải sống trong nếp sống cũ? Hãy canh thức để đón chờ ngày Chúa đến gọi ta.
Lạy Chúa Giêsu, bao giờ Chúa đến gọi con, hôm nay hay ngài mai? Mùa thu hay mùa xuân ? Xin Chúa giúp con để con luôn tỉnh thức để đón chờ ngày đó. (Hosanna).
7. Mầm khác.
Hai thày trò dẫn nhau vào rừng để tu luyện.
Dọc đường thầy căn dặn trò, hãy tỉnh thức đề phòng, nhiều cạm bẫy và thuốc độc giết người của trần gian nầy đau khổ và sự dữ. Bỗng hai thầy trò thấy một gói to nằm trên đường. Trò vội vàng chạy lại mở ra xem rồi la lớn:
– Thầy ơi có lẽ Trời phật đã thưởng công tu luyện của hai thầy trò mình rồi. Gói này là gói vàng. Từ nay, với số vàng này thầy trò mình sẽ sống cuộc đời hạnh phúc.
Nghe thấy thế, vị đạo sĩ nghiêm nét mặt nói:
– Này con, đây không phải là nguồn hạnh phúc mà là thuốc độc đấy con ạ! Nếu con không tin, chúng ta cứ để gói vàng ở đây, leo lên một cây kia rồi sẽ thấy.
Hai thầy trò leo lên một ngọn cây ở gần đấy để quan sát.
Nửa giờ sau, có ba người vẻ mặt hung dữ đi ngang qua đó. Họ thấy gói vàng, vừa thấy gói vàng cả ba đều vui mừng la lớn:
– Trời thương chúng ta đây. Từ nay chúng ta không còn phải đi ăn trộm ăn cắp nữa.
Người đầu trong nhóm ra lệnh cho em út:
– Chú mày đi vào trong làng mua rượu và đồ nhắm ra đây. Hôm nay anh em mình phải nhậu một bữa cho đã rồi sẽ chia nhau gói vàng này.
Thế là người em út đi vào làng, còn hai người kia ở lại canh giữ gói vàng. Trong khi người em út vào làng, hai người giữ vàng đã thanh toán nhau với ý định là để chiếm trọn gói vàng. Thế là một trong hai người đã chết, còn người kia thì nằm thoi thóp ôm gói vàng.
Người em út vào làng trở ra với rượu và những đồ nhậu, thấy cảnh tượng trên thì nghĩ rằng đây là một cơ hội để mình chiếm trọn gói vàng nên vất rượu và đồ nhậu xuống đường rồi hắn bê một tảng đá lớn gần đó, giáng xuống đầu người bạn hắn lúc đó còn đang ôm gói vàng nằm đó. Thế rồi hắn ôm gói vàng vội vã tẩu thoát.
Nhưng phần vì vừa phạm tội ác nên đang bị lương tâm dày vò, phần vì quá mải mê nghĩ đến gói vàng ôm trong mình nên hắn đã tông vào một chiếc xe hơi và đã nằm chết ở bên gói vàng.
Sau khi đã quan sát những gì đã xảy ra, thầy bảo trò:
– Đấy con đã thấy chưa? Điều mà thầy nói với con hồi nãy bây giờ đã thành sự thật rồi.
Thế là hai thầy trò tụt xuống khỏi cây và tiếp tục đi vào rừng.
(Lm. Carôlô Hồ Bặc Xái)