Một nửa nắng trời sẽ hoài còn thiếu,
Chỉ trọn ngày nắng mới hiểu nhân sinh.
Một nửa bóng hồng sẽ thiếu đường tình,
Nên trong cuộc sống mong tìm bóng ấy.
Một nửa vùng nóng, làn gió sẽ dậy,
Hối thúc gọi về từng khối không trung,
Một nửa vùng lạnh, cô quạnh khôn cùng,
Nên trong tình người mong nhiều sưởi ấm.
Một nửa vội vàng bước chân sẽ chậm,
Mãi hoài tư lự chẳng thể bước đi,
Một nửa tĩnh lặng sẽ chẳng là gì,
Vì bao sóng gió bên đời gào thét.
Một nửa yêu thương dù chẳng là ghét,
Nhưng sẽ mãi là chẳng thể thương yêu,
Một nửa hận thù đã sẵn tiêu điều,
Dù chỉ nhen nhúm nhưng nhiều hủy hoại.
Một nửa bất thường sẽ đem cổ quái,
Dị dị phận người, chẳng giống một ai.
Một nửa nặng nhọc sẽ lệch bờ vai,
Lối đường long đong mãi hoài đổ vỡ.
Một nửa cái gì cũng mang niềm nhớ,
Nên mãi kiếm tìm cho được nửa kia,
Cuộc sống phân biệt vốn dĩ là chia,
Nên trong ngày sống mong về gắn bó.
Đừng mãi dửng dưng sống đời buông bỏ,
Hay vội kiếm tìm chẳng chút nghĩ suy,
Một nửa cuộc đời phải biết lặng quỳ,
Mới mong tìm được nửa kia hạnh phúc.
—Tâm Gia—