Thánh Laurensô, phó tế, tử đạo
Ga 12,24-26
Lời Chúa:
Thầy bảo thật anh em: “Nếu hạt lúa gieo vào lòng đất mà không chết đi, thì nó vẫn trơ trọi một mình; còn nếu chết đi, nó mới sinh được nhiều hạt khác” . (Ga 12,24).
Câu chuyện minh họa:
Mùa Xuân năm ấy, có hai hạt giống nằm cạnh nhau trong thửa đất màu mỡ. Hạt giống thứ nhất hăng hái nói: “Tôi muốn mọc lên! Tôi muốn cắm rễ sâu xuống lòng đất, và đâm chồi xuyên qua lớp đất cứng bên trên. Tôi muốn vươn lên những búp non mơn mởn như những lá cờ loan báo mùa xuân đã đến… Tôi muốn cảm nhận hơi ấm của mặt trời mơn man trên mặt và hơi nước mát lạnh của sương mai trên những cánh hoa”. Và nó đã mọc lên xanh tốt.
Hạt giống thứ hai tự nhủ: “Mình sợ lắm! Nếu cắm rễ xuống đất, mình chẳng biết sẽ gặp gì trong lòng đất tối tăm. Nếu mình tìm đường xuyên qua lớp đất cứng bên trên, biết đâu những chồi non yếu ớt của mình sẽ bị thương tổn… Làm sao mình có thể cho búp non xòe lá khi một chú sâu đang chờ sẵn để xơi tái đọt lá xanh non? Và nếu mình nở hoa, một em bé có thể nhổ đứt mình lên! Không, tốt hơn mình nên đợi cho đến lúc an toàn hơn”. Và nó tiếp tục đợi chờ… Một sáng đầu xuân, cô gà mái bới đất kiếm ăn đã thấy hạt giống đang nằm chờ đợi. Cô chẳng đợi gì mà không mổ lấy, nuốt ngay.
Suy niệm:
Hạt giống thứ hai vì ích kỷ, vì sợ hủy mình nên đã đánh mất chính mình, còn hạt giống thứ nhất đã muốn vươn lên để đem lại sức sống cho người khác, nên đã mọc lên và mang lại kết quả. Thật vậy, nếu chấp nhận vùi sâu trong lòng đất, hạt giống mới mọc lên và sinh hoa kết quả. Người nông dân muốn có mùa bội thu cần phải thức khuya dậy sớm, cần cù, chăm bón… Người Kitô hữu cũng vậy, để nên hoàn thiện cần phải từ bỏ mỗi ngày, chịu cắt tỉa, đau đớn… thì mới mong cuộc sống trở nên ý nghĩa.
Xin cho con biết kết hiệp với Chúa nhiều hơn, biết chết đi mỗi ngày cho ý riêng, tội lỗi, đam mê… để con được sống trong ân sủng Chúa.
Têrêsa Mai An