THỨ SÁU TUẦN 2 PHỤC SINH
Ga 6, 1-15
Lời Chúa:
“Đức Giêsu biết họ sắp đến bắt mình đem đi mà tôn làm vua, nên Người lại lánh mặt, đi lên núi một mình.” (Ga 6,15)
Câu chuyện minh họa:
Có một vị đạo sĩ Ấn Độ đang ngồi tịnh niệm bên bờ sông, thì một người đàn ông giàu sang đến xin làm đệ tử. Ông rón rén đến bên vị đạo sĩ và đặt dưới chân nhà tu hành hai viên ngọc quý nhất để làm lễ ra mắt. Vị đạo sĩ không cần nhìn kỹ vào món quà, cầm lấy một viên ngọc và ném xuống dòng sông. Vì tiếc của, người đàn ông bèn lặn xuống để tìm lại cho bằng được viên ngọc. Nhưng lặn suốt cả một ngày mà cũng không tài nào tìm thấy.
Chiều đến, vừa mệt mỏi vừa chán chường, người đàn ông mon men đến gần vị đạo sĩ và năn nỉ: Ngài là người ném viên ngọc xuống dòng sông, xin ngài hãy chỉ cho biết chỗ nào để tôi lặn xuống hầu tìm lại. Vị đạo sĩ liền cầm lấy viên ngọc thứ hai và ném xuống dòng sông rồi nói: Đó, ta ném vào chỗ đó. Ngươi hãy lặn xuống mà tìm.
Suy niệm:
Chúa Giêsu lưu tâm đến nhu cầu cụ thể của con người: ăn, uống, sức khỏe,… nhưng Ngài không lưu tâm đến danh vọng mà nhân loại tôn vinh Ngài. Sứ mạng của Chúa là cứu độ con người, nghĩa là chăm lo phần tâm linh, thế nhưng tại sao Ngài lại quan tâm trước hết đến nhu cầu vật chất của con người? Vì tình thương, lòng trắc ẩn, và sự nhạy cảm đã thúc đẩy của Ngài đem lại hạnh phúc cho họ, bởi họ muốn nghe Ngài thì trước hết họ phải no bụng. Như vậy, Ngài vừa lo cho con người sự sống hiện tại và sự sống đời sau nữa.
Giữa xã hội hôm nay có biết bao người đau khổ, túng thiếu, bệnh tật, chúng ta có quan tâm họ không, chúng ta có dám từ bỏ bản thân để dấn thân phục vụ họ không?
Lạy Chúa Giêsu, xin giúp con biết noi gương Ngài, biết quan tâm đến những người đang cần con giúp đỡ, hơn là chỉ lo tô điểm cho danh vọng bản thân.
Têrêsa Mai An