Sau Những Cuộc Gặp Gỡ

roadtoemmaus

Trong cuộc sống, có những cuộc gặp gỡ thắp sáng lên niềm hy vọng, có những cuộc gặp gỡ sưởi ấp con tim đang giá lạnh, có những cuộc gặp gỡ đem lại niềm vui tiếng cười, nhưng cũng có những cuộc gặp gỡ khiến lòng người bùi ngùi, khắc khoải. Nhìn lại những cuộc gặp gỡ trong việc tông đồ của mình, tôi thấy mình được sống trong tương quan của một con người và của người con Chúa: cho và nhận.

Khi gặp gỡ chuyện trò, tôi học cách sẻ chia tình người, tình Chúa. Qua lắng nghe và chia sẻ, tôi cảm nhận nhiều hơn những ân huệ Chúa ban cho tôi, cho con người. Đồng thời, nảy nở nơi tâm hồn tôi lòng chạnh thương trước những hoàn cảnh éo le của cuộc sống. Dấn thân thăm hỏi sẻ chia, tôi thêm ý thức rằng mình cần vượt qua những cảm xúc thẹn thùng, ngần ngại của xu hướng tự nhiên để có thể đến với người khác với trọn con người mình, với lòng chân thành và mến yêu, với khát mong được lắng nghe người chia sẻ và được sẻ chia cùng người. Bài học này, tôi thấy mình phải học cả đời.

Đôi khi tôi thấy tâm trí mình lạc chìm vào trong những cảnh đời kém may mắn. Đồng hóa mình với họ, tôi cùng lâm vào bế tắc như họ mà chẳng thể sẻ chia được gì. Tôi nhận thấy sự mù tối của họ và chính tôi cũng đang mù tối. Những lúc này, điểm tựa duy nhất cho tôi là lòng tin yêu vào Chúa Giê su, Đấng đang hấp hối trên Thập tự giá. Chỉ có Ngài mới xoa dịu lòng tôi, đẩy xa mây mờ và khơi sáng lòng tin tưởng, cậy trông và mến yêu nơi tôi. Để rồi, tôi thâm tín rằng cuộc sống mà chính vì yêu thương Thiên Chúa đã tặng ban cho con người, lại đã dùng chính giá máu của Con Một để chuộc lấy, cuộc sống đó không thể xấu xa và vô nghĩa, nhưng đẹp biết bao, ý nghĩa dường nào, dù nó đang rơi vào hoàn cảnh nào chăng nữa. Từ đó, tự đáy lòng, tôi được gọi mời để sẻ chia cùng con người kinh nghiệm ấy.

Đến với họ, tôi cũng bắt gặp những tâm hồn khát bỏng tình người, lòng tin tưởng, yêu mến. Thế nhưng tâm hồn ấy lại đang bị bao phủ bởi mây mù của khung cảnh sống vốn cổ võ cho sự bất tín. Tôi cũng đã và đang chịu tác động của khung cảnh xã hội ấy, cũng hoài nghi, ngờ vực người chung quanh và cả Thiên Chúa, Đấng là Tình Yêu. Thái độ này là rào cản khiến tôi không đón nhận dồi dào tình yêu và ân sủng được trao ban cho tôi, do chính Thiên Chúa hay qua các trung gian. Tôi nhận thấy mình tiếp tục cần tình yêu và ơn sủng của Thiên Chúa, hầu mong tâm hồn mình được tẩy rửa khỏi những hoài nghi ngờ vực, để có thể tỏ lộ sự tươi sáng của lòng tin yêu nơi tình Chúa và tình người. Đó cũng là khát mong của tôi dành cho những tâm hồn còn đang chìm trong đám mây mờ ấy.

Tạ ơn Chúa đã yêu thương và huấn luyện con mỗi ngày và cho con được nhận thấy để dám dấn mình vào việc huấn luyện ấy. Xin tiếp tục soi trí mở lòng, để con luôn mãi được sống nhờ Ngài, với Ngài và trong Ngài giữa những cảnh đời của thế giới này.

Phạm Văn Đoàn