Tuy là trong nỗi buồn thương nhớ trong sự mất mát, nhưng chúng ta được mời gọi sống đức tin vào Chúa Kitô ngay trong nỗi mất mát chia ly.
Vị Cha Chung hiền từ của Tổng giáo phận,ngài là con người của Niềm vui.Có lẽ không ai mà không nhớ đến những lời nhắn nhủ đầy phấn khích và giọng cười thoải mái của Đức Tổng Phaolô.Đi đến đâu và gặp gỡ ai những lời Đức Tổng Giám mục Phaolô nói đều là tiếng gọi thúc giục vui lên.Dù có gặp các linh mục của mình hay gặp các cấp lãnh đạo chính quyền,Đức Tổng chỉ nói đến niềm vui.Niềm vui được gặp gỡ Chúa, gặp gỡ các linh mục của mình,gặp gỡ anh chị em giáo dân,niềm vui gặp gỡ các em thiếu nhi trong các thánh lễ ban bí tích Thêm sức.Đức Tổng thường nói với các em thiếu nhi: “ Chúng con có vui không, chúng con không có gì phải sợ, cha chỉ hỏi chúng con một chút thôi”.
Dường như cuộc sống khổ đau nhiều quá,đâu đâu cũng thấy bệnh tật,nghèo đói túng thiếu,thấy cảnh cạnh tranh hơn thua,người ta trọng người giàu,khinh thường những người nghèo,tranh giành nhau mà sống.Ở ngay tại thành phố Sài Gòn tấp nập,xô bồ, chắc chắn Đức Tổng thấy được con cái của mình lo toan cật lực nhiều hơn là những giây phút vui cười hạnh phúc.
Thật vậy,khẩu hiệu Giám mục của Đức Tổng Phaolô là “Chúa là Nguồn vui của con”.Đức Tổng kín múc niềm vui của Thiên Chúa,chia sẻ với đoàn chiên từ vùng đất cò bay thẳng cánh ở Mỹ Tho, rồi lên phố thị Sài Gòn tấp nập.
Vâng,đúng là Thiên Chúa lo liệu mọi sự,mỗi thời Thiên Chúa lại gởi đến cho dân những vị Chủ Chăn tốt lành nhân từ,biết chăm lo cho chiên,thấy được tình cảnh của dân Chúa.
Đức Hồng y Gioan Baotixia Phạm Minh Mẫn,vị chủ chăn của Giáo phận Sài Gòn trước đây dẫn dắt dạy bảo đoàn chiên giáo phận bằng chia khóa Tình yêu thương, “Như Thầy yêu thương”, như khẩu hiệu của Giám mục của Đức Hồng y.Đi đến đâu Đức Hồng y cũng nói về yêu thương,mọi người phải yêu thương nhau và làm chứng cho Chúa về tình yêu thương.
Chỉ có nhãn giới đức tin chúng ta mới nhận ra,tất cả mọi sự là hồng ân của Chúa,tạ ơn Chúa gọi Đức Tổng ra khỏi thế gian,kết thúc hành trình trần gian, dù có làm cho nhiều người trong chúng ta cảm thấy ngỡ ngàng xúc động.
Cứ nhứ thế,dường như đến thời Đức Tổng Giám mục Phaolô chủ đề của các bài giảng, huấn từ hay các cuộc trao đổi lại xoay quanh chủ đề niềm vui.
“ Anh em hãy vui luôn trong Chúa.Tôi nhắc lại một lần nữa. anh em hãy vui lên”(Ph 4,4-5). Thánh Phaolô, quan thày của Đức Tổng đã luôn nhắc nhở các tín hữu như thế.Và Đức Tổng của chúng ta bây giờ ở trên trời lại chỉ nói những lời đó cho chúng ta.
Một vài linh mục trong Giáo phận Sài Gòn nhiều khi thất vọng về những lời phát biểu quá ngắn gọn của Đức Tổng. Trong những buổi sinh hoạt như thường huấn, họp mặt tất niên,thay vì có những lời đúc kết thành quả gọi là có nhìn nhận vấn đề,nhưng Đức Tổng Phaolô lại phát biểu súc tích về niềm vui, Đức Tổng chỉ nói lên niềm vui sự phấn khởi gặp gỡ các linh mục.
Đức Tổng Phaolô nhìn tất cả bằng niềm vui của Chúa,niềm vui của Tin Mừng cho nên những vấn đề của giáo phận được giải quyết nhanh chóng, và có cả bất ngờ nữa,Đức Tổng không thể chấp nhận những khúc mắc tồn tại lâu dài.
Mặt khác,với trái tim Mục Tử,Đức Tổng Phaolô nhìn mọi chuyện có vẻ “ thoáng” hơn,vượt trên những câu nệ hình thức,đi sâu vào nội tâm.Điều này các linh mục trong Giáo phận đều có thể dẫn chứng vài câu chuyện cho người viết.
Ngày nay, nhiều bạn trẻ chúng ta tìm kiếm niềm vui ở bàn nhậu,trong những cuộc tình chóng vánh,những cuộc tình vụng trộm ngoài hôn nhân,các bạn trẻ không thích sự phấn đấu ngại vượt khó,sự lãng mạn trữ tình,thậm chí chỉ lợi dung nhau ngay trong tình yêu. “Yêu em anh được nhà cao cửa rộng,có xế hộp đi Vũng Tàu nghĩ mát cuối tuần,vì nhà em mặt phố,bố em làm to,em thuộc diện COCC(con ông cháu cha)”.
Đó là những niềm vui khi chiếm hữu vật chất,niềm vui không triển nở từ tình yêu chân thành,hay niềm vui được gặp gỡ nhau,cảm thấy chúng mình cần nhau.
Các bạn cứ thử hỏi những bạn trẻ tham gia các sinh hoạt hội đoàn giáo xứ,các anh chị Huynh Trưởng Giáo Lý Viên.Họ chia sẻ với chúng ta: “Niềm vui là mỗi tuần được gặp gỡ các em thiếu nhi,được chia sẻ hiểu biết về Chúa cho các em.Đó là niềm vui thật sự.”
Anh bạn mình kể chuyện: Có một ông cha bị xem là” hâm hâm”.Trong một đám tang của bà cố nọ,có một linh mục đến cầu nguyện.Thay vì nói lời chia buồn phần ưu như mọi người trước tang gia đang khóc sướt mướt.Vị linh mục mạnh mẽ nói những lời đại khái như sau : Xin chúc mừng bà cố và gia đình.Hôm nay bà cố đã được Chúa đưa về thiên quốc.Anh chị em đừng buồn rầu.Thế là vị linh mục đứng trong hoàn cảnh đó mời mọi người vỗ những tràng pháo tay rộn rã.Có người trong tang gia “vừa khóc vừa cười” vì hành động và lời nói lạ lung của vị linh mục đó.Sau đó, cha dâng vài kinh cầu nguyện cho bà cố.Anh bạn kể chuyện xem như vị linh mục này “từ trên trời rơi xuống”.Riêng tôi, tôi biết cha đang chia sẻ niềm vui Tin Mừng,cha đã có một bài giảng hay cho tang gia.Người chết đi đã về với Chúa,xin chúc mừng và tạ ơn Chúa, không gì phải khóc lóc. Thương nhớ người thân vẫn thương nhớ, nhưng cầu nguyện nhiều hơn.
Bây giờ ở trên trời,Đức Tổng Phaolô cũng mong ước chúng ta có niềm vui như thế.Vì khi còn sống ở tại thế,Đức Tổng không bao giờ thấy mệt mỏi,có lẽ dù có mệt mỏi nhưng khi gặp thấy con cái mình,Đức Tổng vẫn luôn vui cười,và sẵng sàng đi đến đâu vì lợi ích phần rỗi của anh chị em mình.
Các linh mục phải có niềm vui khi gặp gỡ anh chị em giáo dân,ít là với các em thiếu nhi,các bạn trẻ mà ngài găp gỡ.Đó là cách thế các linh mục rao truyền niềm vui Tin Mừng cho họ.Người sứ giả hay tông đồ của Chúa không phải là những người cau có,gương mặt lúc nào cũng khó đăm đăm,hay như người ta nói “gương mặt như tủ lạnh”.Vì Thiên Chúa là Nguồn vui,nếu chúng ta không có niềm vui nơi mình,làm sao chúng ta có thể làm lây lan niềm vui cho người khác.
Xin Chúa sớm đưa Đức Tổng Giám mục Phaolô về quê trời. Và xin Đức Tổng nhớ đến chúng con và cầu nguyện cho chúng con luôn là những tông đồ của Niềm vui.