Một lần kia, vị thầy giáo mang tới lớp rất nhiều túi bóng và một bao khoai tây thật to. Ông yêu cầu mỗi học sinh nếu có xích mích, thù hằn với ai thì hãy viết tên người ấy cùng ngày tháng người ấy đắc tội với mình lên củ khoai tây rồi bỏ vào túi bóng.
Đám học trò bèn viết tên những người mình không ưa một cách đầy hứng thú. Kết quả, nhiều em có túi khoai tây khá nặng, một số em thậm chí còn có tới vài ba túi khoai tây.
Lần khác, thầy giáo lại mang tới lớp một bao khoai tây thật to… Thầy tiếp tục dặn dò đám học sinh trong một tuần đi đâu làm gì cũng mang theo túi khoai tây theo, đêm đi ngủ thì phải đặt túi cạnh giường, lái xe thì cũng phải chở theo túi khoai, đi học thì phải để túi khoai bên cạnh chỗ ngồi.
Trong vòng mấy ngày, đám học sinh đã gặp biết bao rắc rối vì túi khoai tây. Các em phải tha chúng đi khắp nơi, phải liên tục để mắt đến chúng và phải chú ý không bao giờ túi khoai ở những nơi dễ thấy. Không chỉ vậy, khoai tây để lâu còn bị rỉ nước và bốc mùi vô cùng khó chịu, nói chung là rất mất mặt và bất tiện.
Khi tụi học trò không chịu được phải la oai oải với thầy giáo, ông mới từ tốn nói rằng: “Các em thấy chưa, oán hận người khác cũng đồng nghĩa là các em đang mang trong lòng gánh nặng tinh thần rất lớn.
Đây là cái giá mà ta phải trả khi cứ giữ khư khư nỗi đau, nỗi khó chịu và tiêu cực nặng nề. Chúng ta thường hay nghĩ rằng tha thứ là món quà dành cho người khác, nhưng thật ra, đó rõ ràng là món quà mà ta dành tặng chính mình”.