Thà chết mà không phạm tội
Đaminh Saviô sinh ngày 02.04.1842 tại San Giovanni di Riva, vùng Chieri, thuộc tỉnh Torino, miền Bắc nước Ý.
Đaminh Saviô lớn lên trong một gia đình giàu những giá trị. Từ nhỏ, cậu gây ấn tượng bởi sự trưởng thành về nhân bản cũng như kitô hữu của mình. Để giúp lễ, cậu đến nhà thờ từ rất sớm, có khi chưa mở cửa, cậu đứng ngoài nhà thờ chờ vị Linh mục, ngay cả dưới trời mưa tuyết. Đaminh Saviô là một cậu bé luôn vui tươi. Cậu được phép Rước Lễ Lần Đầu khi mới chỉ bảy tuổi. Cậu đã sống một cách rất nghiêm túc, có một đoạn trong vở cậu viết về kế hoạch sống: “Tôi sẽ xưng tội rất thường xuyên và tôi sẽ rước lễ tất cả mọi lần như Cha giải tội cho phép (thời đó người ta chỉ được hiệp lễ theo như cha Giải tội ấn định). Tôi muốn thánh hóa những ngày lễ. Bạn của tôi sẽ là Chúa Giêsu và Mẹ Maria. Thà chết mà không phạm tội”.
Gặp gỡ Cha Bosco – đến với Nguyện xá
Lúc 12 tuổi Đaminh Saviô gặp Cha Thánh Bosco, và cậu xin ngài nhận cậu vào Nguyện xá của ngài ở Tôrinô, bởi cậu có một khao khát cháy bỏng là được học để trở thành linh mục. Ngạc nhiên trước tâm hồn cậu, cha Bosco nói: “Cha thấy con là tấm vải tốt”. Đaminh Saviô đáp lại: “Vậy thì con sẽ là tấm vải, còn Cha là thợ may”.
Được nhận vào Nguyện xá, Đaminh Saviô xin Cha Bosco giúp cậu “nên thánh”. Hiền lành, luôn an bình và vui tươi, rất nỗ lực trong bổn phận học tập và phục vụ những bạn đồng trang trong mọi cách thức, bằng việc dạy chúng Giáo lý, chăm sóc những người yếu bệnh, hoà giải những trận cãi vã… [là những ứng xử của Đaminh Saviô tại Nguyện xá]
Với những bạn hữu, vừa khi đến Nguyện xá, cậu nói: “Các bạn biết ở đây chúng ta cốt yếu nên thánh trong việc làm mình trở nên vui tươi”. Điều tiên quyết là “chúng ta hãy tránh tội lỗi, nó như kẻ thù lớn, đánh cắp ân sủng của Thiên Chúa và sự an bình của tâm hồn, và chúng ta hãy thực hiện bổn phận của mình một cách chính xác”.
Hội Đức Mẹ Vô Nhiễm
Đaminh Saviô đã được Thiên Chúa lấp đầy bằng những tặng ân và các đặc sủng, cậu luôn vui sướng trong những hy sinh. Cậu rất trung thành với chương trình sống của mình, được nâng đỡ bởi việc tham dự sốt sắng vào các bí tích và bởi một lòng sùng kính con thảo đối với Mẹ Maria.
Ngày 08 tháng 12 năm 1854, Đức Thánh Cha Piô IX công bố tín điều Mẹ Vô Nhiễm, Đaminh Saviô dâng hiến mình cho Mẹ Maria và cậu bắt đầu tiến nhanh trên đường thánh thiện. Năm 1856, cậu và một số bạn trong Nguyện Xá đã thành lập “Hội Đức Mẹ Vô Nhiễm” cho hoạt động tông đồ của nhóm.
“…không ai có thể vượt qua được cõi lòng tốt lành và linh hồn đẹp đẽ của Đaminh Saviô ”
Mẹ Margherita đã nói với Cha Bosco: “Con có rất nhiều những trẻ tốt, nhưng không trẻ nào có thể vượt qua được cõi lòng tốt lành và linh hồn đẹp đẽ của Đaminh Saviô”. Và mẹ giải thích: “Mẹ thấy Đaminh Saviô luôn luôn cầu nguyện, ở lại trong nhà thờ sau các người khác; mỗi ngày, Đaminh Saviô rút mình khỏi giờ giải trí để viếng Bí Tích Cực Thánh… Em ở trong nhà thờ như một Thiên Thần đang ở trên Thiên Đàng”.
Đaminh Saviô qua đời tại Mondonio ngày 09 tháng ba năm 1857. Cha Bosco đã viết tiểu sử của cậu, và ngài đã khóc lên mỗi lần đọc lại tiểu sử này. Thân xác của cậu được đặt tại Vương Cung Thánh Đường Mẹ Phù Hộ.
Lễ mừng thánh Đaminh Saviô cử hành vào ngày 06 tháng 05. Đức Piô IX đã xác nhận Đaminh Saviô là “nhỏ, tuy nhiên khổng lồ về tinh thần”. Ngài là bổn mạng của những bà mẹ đang chờ sinh con, và mỗi năm người ta ghi nhận một con số đáng kinh ngạc về ân sủng qua lời chuyển cầu của ngài.
Đaminh Saviô được phong Á Thánh tại Roma ngày 05 tháng 03 năm 1950 do Đức Piô XII và cũng với Đức Piô XII, ngài được phong Hiển Thánh ngày 02 tháng 06 năm 1954.
Ngọc Yến, FMA chuyển ngữ