ất hạnh, em thấy đời mình ngập tràn bất hạnh! Cảm nhận ấy không chỉ đến trong giây phút nào đó nhưng trải dài cả đời em…
Từ thuở chào đời em đã khóc! Em biết, ai cũng khóc khi vừa lọt lòng mẹ. Thế nhưng, những tiếng khóc chào đời khác được đáp lại bởi vòng tay yêu thương của cha, bởi dòng sữa ngọt ngào của mẹ; còn em, tiếng khóc ấy không tìm được lời đáp khi em bị bỏ lại trong một góc phố khuất vắng khi em được sinh ra. Em đã khóc, khóc hết nước mắt, khóc đến tím tái, khóc đến lặng đi.
Lớn lên trong nhà mồ côi, đời em là một dấu chấm lặng dầu được sống giữa bao bạn cùng cảnh ngộ, sống trong tình thương yêu bao bọc của những tấm lòng hảo tâm. Những tình cảm ấy phần nào bù đắp, nhưng không thể khỏa lấp khoảng trống trong đời em. Bởi em nhận ra tuổi thơ mình không giống như các tuổi thơ khác, không có một gia đình thực sự: có mẹ có cha yêu thương vỗ về.
Trong trường lớp, em thuộc về một thế giới riêng. Trong khi bạn bè có cha mẹ đón đưa, em thì không. Em thầm ước mong có được những lời dặn dò hướng dẫn, những hành vi dạy dỗ uốn nắn, cho dù đó là lời mẹ mắng la hay bị cha đánh đòn … Thế nhưng, em thậm chí chưa một lần được biết mẹ em ra sao, cha em thế nào!
Ra đời, em mang theo mình một nỗi mặc cảm. Nó ẩn sâu đâu đó nơi em, nhưng rồi chợt ùa đến bủa vây mỗi khi em thất bại, thua kém bè bạn. Nó bày ra trước mắt em cả một quá khứ đau thương và một hiện tại phũ phàng. Nó nhấn em ngập chìm trong biển khổ của đời mình … Thường con người ta khi cùng đường bí lối nơi đường đời, vẫn còn hy vọng tìm được đường về với gia đình, tựa nương nơi cha, thở than cùng mẹ; còn em thì không, em nào biết đến mẹ nào để đỡ, cha nào để nâng.
… Phũ phàng, bế tắc! Đời em tìm đâu ra hạnh phúc?
Bỏ lại tất cả, em đăng ký tham gia một hoạt động nhân đạo, mong tìm được đâu đó chút bình an tĩnh lặng cho đời mình. Thủa ở cô nhi viện, em có dịp gặp gỡ nhiều đoàn từ thiện. Lục lọi trong ký ức, em thấy lờ mờ đâu đó vài niềm vui khi bắt gặp được ánh mắt và sự cảm thông chia sẻ của ai đó trong đoàn từ thiện ấy. Đó là chút ánh sáng leo lét còn sót lại nơi cuộc đời tăm tối của em.
Đến với mái ấm của những chị em lầm lỡ, em biết đến cảnh đời nổi trôi của những người mẹ trẻ. Các chị được giúp đỡ để chờ mong đến ngày chào đời của những người con. Các em bé ấy được sinh ra trong vòng tay người mẹ, thiếu vắng tình cha. Thế nhưng các em vẫn hạnh phúc hơn những thai nhi xấu số không có được cơ hội cất tiếng khóc chào đời, bởi người mẹ đã nhẫn tâm phá bỏ sự sống mong manh ấy. Mường tượng ra ngày mình cất tiêng khóc chào đời, em nước mắt rưng rưng. Bởi em biết rằng ít nhất em đã được sinh ra trên cõi đời này! Nếu không được sinh ra, em không biết mình là gì, ở đâu …
Đến với trung tâm khuyết tật, em chẳng thể cất nên lời bởi có gì đó ngẹn ứ nơi cuống họng, ngẹn ngào trong trái tim. Nếu đời em là bất hạnh, em biết dùng lời lẽ nào để diễn tả đời sống của các bạn nơi đây. Không cha, không mẹ, không cả một tấm thân bình thường! Cảnh thiếu mẹ vắng cha, em có thể hiểu. Thế nhưng, được sinh ra và lớn lên với một cơ thể khỏe mạnh lành lạnh, em không thể hình dung ra thế nào là cảm nghĩ của các bạn nơi đây khi mà các bạn phải vật lộn từng ngày với những khiếm khuyết như thế của cơ thể. Bỡ ngỡ và lạ lùng, em không hiểu nổi tại sao đa số các bạn ấy vẫn có thể vui vẻ, lạc quan và hạnh phúc ngay giữa những nghịch cảnh của đời họ như thế. Họ tìm đâu ra hạnh phúc ấy?…
Bừng tỉnh, lần đầu tiên em thấy đời mình ý nghĩa và hạnh phúc. Giờ đây, em không còn phải trộm nghĩ về câu hỏi “Tìm đâu để có được hạnh phúc?”, vì em đã biết mình phải tìm hạnh phúc nơi đâu: “Chính lúc cho đi là khi lãnh nhận!”
Vinhsơn Phạm Văn Đoàn, S.J.