12.08.2019
THỨ HAI TUẦN XIX THƯỜNG NIÊN
Mt 17,22-27
Lời Chúa:
Đức Giêsu nói với các ông: “Con Người sắp bị nộp vào tay người đời, họ sẽ giết chết Người, và ngày thứ ba Người sẽ trỗi dậy”. (Mt 17,22-23).
Câu chuyện minh họa:
“Bất cứ ai vào hoàn cảnh tôi thì cũng phải sống buồn thảm hay tự tìm cái chết, nhưng tôi lại muốn chứng minh ngược lại. Tai họa mà biết đâu mà lường, nên đừng cho mức nào là quan trọng. Vấn đề là phải phấn đấu để quay lại với những gì mình đã có”.
Terri, cô sinh viên 21 tuổi mạnh dạn tuyên bố như vậy khi đang ngồi trên chiếc xe lăn trong khuôn viên một trường đại học, một bằng chứng thể hiện ý chí vượt qua số phận bất hạnh của mình…
Tháng 05.1989, Terri phải vào bệnh biện vì chứng suy tủy sống, dẫn tới viêm màng não gây chứng liệt. Cô phải cưa mất cả hai chân và một cánh tay trái. Lúc mới trở lại trường phổ thông, Terri chỉ học chiếu lệ, không hứng thú, không có mục đích. Nhưng dần dần cô được ráp chân giả và kiên trì rèn luyện. Cô giáo Ellis đã dạy Terri múa. Mùa thu năm 1990, trong một vũ hội đồng quê ở miền Waynesboro, Terri đoạt giải nhất với vũ khúc “Mũ nỉ và cây gậy”, hóa trang như vua hề Charlot. Thành công này đã khẳng định hoà nhập Terri vào cuộc sống bình thường, và đã tìm lại được mọi thứ, kể cả… tình yêu. Bằng cớ là, Terri cho biết, mỗi tối gần đây có một chàng trai cứ gọi điện thoại cho cô và thổ lộ “anh rất yêu những con đường đến trường mà cô đã đi qua…”
Suy niệm:
Hôm nay Chúa Giêsu loan báo cho các môn đệ về cuộc khổ nạn Ngài sắp phải chịu. Các môn đệ tỏ ra buồn phiền vì tất cả niềm hy vọng các ông đặt nơi Ngài giờ như tan biến nếu Ngài phải chịu đau khổ và bị giết chết. Thế nhưng, Ngài đã mang đến cho các ông niềm hy vọng: “Ngày thứ ba Ngài sẽ sống lại”. Chúng ta có lẽ không xa lạ gì tâm trạng của các ông lúc này, khi trong cuộc sống gặp những khó khăn, đau khổ, mất mát… Chúng ta hãy tin tưởng rằng, Chúa đang đứng phía trước để chờ đón chúng ta, vì Người là Cha rất nhân từ, luôn yêu thương con cái và luôn muốn đem lại hạnh phúc cho con người.
Lạy Chúa, giữa những khó khăn, bất trắc của cuộc đời, xin cho con một niềm hy vọng và lạc quan để con biến những điều ấy thành niềm hạnh phúc và bình an mà Chúa dành cho những ai tin vào Ngài.
13.08.2019
THỨ BA TUẦN XIX THƯỜNG NIÊN
Mt 18,1-5.10.12-14
Lời Chúa:
“Thầy bảo thật anh em: nếu anh em không trở lại mà nên như trẻ nhỏ, thì sẽ chẳng được vào Nước Trời.”. (Lc 1,45)
Câu chuyện minh hoạ:
Chiếc bong bóng bay màu hồng, đó là kết quả của việc tiết kiệm từng xu của bé Becco, một em bé mới lên 8.
Hôm ấy, trong lúc các bạn trẻ cùng tuổi với Becco cắp sách đến trường thì Becco lại trốn học. Becco chạy lên một ngọn đồi, với chiếc bong bóng màu hồng ở trong tay. Tới đỉnh đồi, Becco ngồi xuống, cẩn thận cột vào chiếc bong bóng, một bức thư, mà tối hôm trước em đã ngồi viết thật nắn nót. Em viết:
“Chúa ôi, vài tuần nữa là con có thêm một em bé. Gia đình con đã có 6 anh chị em rồi. Cha mẹ con nghèo lắm, nhà cửa lại chật hẹp. Lần này con không xin Chúa điều gì cho con đâu, mà con chỉ xin Chúa cho đứa em sắp được sinh ra của con một ít tã lót. Nhà con ở làng Aconi, miền Nam Italia. Tên con là Becco, Cha con là Petro Becco”.
Cột bức thư vào chiếc bong bóng xong, Becco thả tay ra cho chiếc bong bóng bay lên trời. Như một con chim vừa mới xổ lồng, chiếc bong bóng màu hồng đã bay lên cao và nổi bật trên nền trời xanh vào buổi sáng hôm ấy. Becco đứng đó, mắt đăm đăm dõi theo chiếc bong bóng, mỗi lúc một cao hơn và xa hơn, rồi cuối cùng nó đã lẩn khuất vào trong mây. Mãi đến lúc đó, Becco mới chịu quay trở về nhà.
Những ngày sau khi đã thả chiếc bong bóng bay màu hồng, có mang theo bức thư gởi cho Chúa, đó là những ngày vô cùng hồi hộp đối với Becco.
Sau ngày nặng nề vì quá hồi hộp, một hôm, đang lúc Becco chơi với bọn trẻ con trong xóm, thì thấy người giao bưu phẩm vác một thùng đồ vào nhà em. Becco vội vã chạy về. Em nghe ba em đang nói với nhân viên bưu điện rằng:
– Ông lầm rồi. Tôi có quen ai ở đây đâu.
Nhân viên bưu điện nói:
– Thùng đồ này ghi tên và địa chỉ của ông. Vậy không phải của ông thì là của ai? Ông cứ nhận đi cho mau việc của tôi. Tôi còn phải đi nhiều nơi khác nữa.
Thế nhưng ba Becco vẫn không chịu nhận. Thấy hai người cứ nói qua nói lại mãi, Becco nói chêm vào:
– Thì Ba cứ mở ra xem thử, nếu không phài của mình thì gói lại trả chứ sao?
Thế là thùng đồ được mở ra. Trong thùng toàn là những đồ cho trẻ con sơ sinh: nào là tã lót, nào là những chiếc áo nhỏ xíu, những cuốn băng rốn… Người gởi cũng không quên gởi thêm 2 hộp phấn cho em bé.
Nhìn thấy những món đồ trên, mắt Becco sáng rực lên. Em nói với ba em:
– Thùng đồ này là của nhà mình đó ba.
Nói xong em bỏ nhà, chạy ngay lên ngọn đồi mà mấy ngày hôm trước em đã lên để thả chiếc bong bóng bay màu hồng. Tới nơi em ngước mắt lên trời, miệng thì thầm trong hơi thở hồn hển rằng:
– Chúa ôi, con cám ơn Chúa lắm, con đã nhận được thùng đồ Chúa gởi rồi.
Suy niệm:
Chúa Giêsu quan tâm đến những con người nghèo hèn, tội lỗi, không có tiếng nói trong cộng đoàn… đó là những người bị gạt ra ngoài lề xã hội. Điều Chúa mong ước là chúng ta biết thay đổi cuộc đời, lối sống để thuộc trọn về Chúa hơn. Hình ảnh người nghèo, chiên lạc, người tội lỗi… có thể là hình ảnh của mỗi người chúng ta. Nhưng vấn đề đặt ra ở đây là chúng ta có biết cậy dựa vào Thiên Chúa như trẻ nhỏ cậy dựa vào cha mẹ của nó.
Điều kiện để vào Nước Trời không quá lớn lao, đòi hỏi mỗi chúng ta phải trở nên như trẻ nhỏ không phải về tuổi tác mà là về đức tính: đơn sơ, chân thành, khiêm tốn,… Do ảnh hưởng của xã hội ngày nay, có những trẻ em không còn sống thành thật, khiêm tốn và dễ thương nữa, nếu xét theo nghĩa tuổi tác thì không hợp lý, nhưng ở đây Chúa muốn nói đến tinh thần của mỗi người chúng ta, hãy cậy trông, phó thác vào Chúa vì Người rất mực yêu thương và chăm sóc chúng ta.
Lạy Chúa, chúng con là những người con bé nhỏ của Chúa không thể đứng vững trên đôi chân của mình, nhưng cần đến sự trợ giúp của Chúa. Xin Ngài luôn đồng hành và trợ giúp chúng con trên mọi nẻo đường.
14.08.2019
THỨ TƯ TUẦN XIX THƯỜNG NIÊN
Thánh Maximilianô Maria Kolbê, tử đạo
Mt 18,15-20
Lời Chúa:
“Nếu người anh em của anh trót phạm tội, thì anh hãy đi sửa lỗi nó, một mình anh với nó mà thôi…”. (Mt 18,15)
Câu chuyện minh họa:
Đây là thảm kịch của một gia đình.
Vào một buổi chiều nọ, khi vừa mới đi làm về, người chồng đã nổ súng hạ sát người vợ, rồi bắn luôn đứa con trai út đang loanh quanh bên mẹ nó. Sau cùng anh quay họng súng vào đầu anh, nảy cò súng, tự sát.
Hai vợ chồng trên đây chết đi, để lại 5 đứa con. Đứa lớn nhất mới 15 tuổi.
Trước sự kiện thương tâm này, bà con láng giềng của gia đình xấu số kia, đã hết sức bàng hoàng. Người ta không biết rõ được vì lý do đã xảy ra cảnh tượng hãi hùng kia. Nhưng qua cuộc sống của đôi vợ chồng này, với cảnh cãi cọ, đôi co thường xuyên, người ta đã đi đến kết luận này là, đây chỉ là màn kết thúc của một tấn bi kịch mà người ta không biết rõ nó đã khởi sự từ lúc nào trong gia đình kia.
Chắc chắn là những cuộc đôi co, cãi vã giữa hai vợ chồng kia trước đó đã là những giọt nước rót vào một cái ly và cho đến giờ này, lúc mà tiếng súng chát chúa kia nổ vang chính là lúc mà ly nước kia đã tràn đầy.
Ngoài sự bàng hoàng trước cảnh thương tâm trên đây, bạn bè và những người xóm giềng của gia đình kia, hẳn không khỏi bị lương tâm cắn rứt, vì đã quá rụt rè, không dám đứng ra đóng vai trung gian hoà giải cho đôi vợ chồng đáng thương kia, trước đó.
Suy niệm:
Cuộc sống chung chắc hẳn không thể tránh khỏi những va chạm vì mỗi người mỗi ý, mỗi tánh nết… Nhưng điều cần là biết nhường nhịn, chịu đựng, thông cảm và tha thứ cho nhau để tạo hòa khí. Nếu chúng ta là người mắc lỗi thì cần biết lắng nghe người khác sửa dạy; nếu là người nhắc nhở người khác, chúng ta cần biết dùng lời khuyên đúng lúc, những câu nói dễ đánh động người khác hơn là những lời bực dọc hay dùng thái độ của người chỉ huy.
Hôm nay Chúa Giêsu đưa ra cho chúng ta những bước để sửa lỗi cho nhau. Bước đầu tiên là trực tiếp nói chuyện, bước thứ hai là cần đến người trung gian, bước thứ ba là trình bày với những người có trách nhiệm. Ba bước này rất cần thời gian, sự kiên nhẫn, lòng can đảm và sự khiêm tốn. Can đảm để sửa lỗi, can đảm để lắng nghe và đón nhận sự thật. Kiên nhẫn để sửa lỗi và được sửa lỗi. Khiêm tốn để sửa dạy và được sửa dạy. Và như vậy nó cần lệ thuộc vào yếu tố thời gian.
Lạy Chúa, xin cho con biết khiêm tốn đón nhận lời sửa dạy của người khác để thay đổi bản thân; cũng như biết giúp người khác hoàn thiện chính bản thân họ bằng những lời góp ý chân thành.
15.08.2019
THỨ NĂM TUẦN XIX THƯỜNG NIÊN
Đức Mẹ Lên Trời
Lc 1,39-56
Lời Chúa:
“Em được chúc phúc hơn mọi người phụ nữ và người con em đang cưu mang cũng được chúc phúc”. (Lc 1,42).
Câu chuyện minh họa:
Trong một đan viện nọ, có hai tu sĩ ngồi đàm đạo để cùng giúp nhau thăng tiến về đời sống thiêng liêng. Họ mở Kinh Thánh ra và cùng nhau chia sẻ. Đoạn Kinh Thánh được đọc lên, trích trong Tin mừng Luca chương 15, nói về dụ ngôn đứa con hoang đàng. Câu chuyên khá dài với nhiều tình tiết. Gấp sách lại, cả hai thinh lặng cầu nguyện và trao đổi. Một đan sĩ lên tiếng “Tôi không hiểu tại sao thằng bé này lại bỏ nhà đi hoang. Nó có một gia đình khá đầy đủ về vật chất. Hơn nữa, nó còn có một ông bố yêu thương nó hết lòng. Vậy tại sao nó lại thoát ly gia đình?”. Suy nghĩ một lát, vị đan sĩ kia lên tiếng “Đứa bé này bỏ nhà đi bụi, vì trong ngôi nhà ấy vẫn vắng bóng một người mẹ”.
Suy niệm:
Chúng ta thật hạnh phúc vì chúng ta có một người mẹ tuyệt vời, là thầy dạy đức tin của chúng ta. Khi Chúa Giêsu về Trời, Mẹ đã cùng với các môn đệ cầu nguyện, và ngày nay Mẹ cũng đồng hành với chúng ta không những trong lời cầu nguyện nhưng trong mọi hoạt động của Giáo hội. Năm 1950, Đức Thánh Cha Piô XII đã công bố tín điều Mẹ Lên Trời để nhắc nhớ mỗi Kitô hữu hướng về người mẹ thiêng liêng như là khuôn mẫu đức tin cho chúng ta.
Cuộc đời Mẹ gắn chặt với cuộc đời Chúa Giêsu từ lúc sinh ra cho đến lúc phục sinh và lên trời. Cuộc đời Mẹ luôn gắn kết với thánh ý Chúa, Mẹ luôn tìm kiếm và thi hành ý Chúa trong mọi biến cố. Qua lời xin vâng, Mẹ đã để cho Chúa Thánh Thần hướng dẫn đời Mẹ, Mẹ trở nên dụng cụ hữu hiệu trong tay Chúa, và đó là cách Mẹ đáp trả tình yêu Chúa.
Lạy Chúa, xin cho chúng con biết mở rộng tâm hồn đón nhận thánh ý Chúa mỗi ngày, đó là cách chúng con đáp lại tình yêu của Chúa.
16.08.2019
THỨ SÁU TUẦN XIX THƯỜNG NIÊN
Mt 19,3-12
Lời Chúa:
“Sự gì Thiên Chúa phối hợp, loài người không được phân ly”. (Mt 19,6).
Câu chuyện minh họa:
Trong số bạn thân của tôi – Luine Rinser – có một cặp vợ chồng nọ hoàn toàn sung sướng cho tới khi sanh đứa con thứ 3. Em gái này trí tuệ trì độn, bị chứng giật gân, động kinh, nguyên do tại óc, nói không được mà đi cũng không được. Thật là não lòng cho cha mẹ. Mới đầu, hai ông bà còn cố bám lấy cái hy vọng trị được bệnh cho con, chẳng hết hẳn thì cũng đỡ được ít nhiều. Sau ba năm, hy vọng tiêu tan và họ như ngã quị xuống, chịu không nổi, sống cô độc, không giao thiệp với ai hết.
Một năm sau nữa, tôi nhận được một bức thư: “Chúng tôi mới trải qua một kinh nghiệm kỳ thú làm sao: cái hoạ của chúng tôi đã biến thành cái phước, chị ạ. Phải gặp cái cảnh bi thảm đó, vợ chồng tôi mới thực là đoàn kết chặt chẽ với nhau; đứa cháu tội nghiệp đã thành trung tâm của cuộc đời chúng tôi, bảo vật của chúng tôi, hạnh phúc của chúng tôi. Chính vợ chồng tôi cũng khổ mà hiểu nỗi rằng cái hoạ đó đồng thời lại là cái phước cho chúng tôi… Chúng tôi nói vậy không phải để tự an ủi hoặc lừa dối người khác về cảnh bi thảm của chúng tôi đâu, không, chúng tôi quả là sung sướng.”
– Hạnh phúc của cặp vợ chồng đó là ở chỗ họ đã có thể vui vẻ chấp nhận chiếc thập giá nặng nề của họ.”
Suy niệm:
Sống trong bậc vợ chồng lắm khi cũng gặp những khó khăn, xung đột và thử thách. Thế nhưng nếu họ nhận ra sự hiện diện của Chúa trong gia đình thì sẽ vượt qua, vì trong mọi hoàn cảnh Thiên Chúa luôn can thiệp đúng lúc. Bí tích Hôn Phối là mối dây linh thánh mà Thiên Chúa ràng buộc người nam và người nữ. Mối dây ấy không thể bị tách rời hay bị cắt đứt. Vì lý do đó, con người cần trung thành với nhau để giữ mãi vẻ đẹp thánh thiện mà Thiên Chúa đã liên kết. Trong tiệc cưới tại Cana, Chúa Giêsu đã chúc phúc cho đôi vợ chồng, và còn làm cho bữa tiệc ấy không trở nên tẻ nhạt khi hóa nước thành rượu ngon.
Lạy Chúa, xin cho những ai sống trong bậc vợ chồng được trọn đời chung thủy với nhau, như Thiên Chúa luôn trung thành và yêu thương Hội Thánh.
17.08.2019
THỨ BẢY TUẦN XIX THƯỜNG NIÊN
Mt 19,13-15
Lời Chúa:
“Cứ để trẻ em đến với Thầy, đừng ngăn cấm chúng, vì Nước Trời là của những ai giống như chúng.”. (Mt 19,14).
Câu chuyện minh họa:
Dân ở một miền núi nọ có một tục lệ rất đẹp, đó là vào lúc Đông tàn, Xuân đến, mọi người già trẻ, lớn bé đều tham dự một cuộc thi đi tìm bông hoa đầu tiên của mùa xuân.
Theo họ thì ai tìm thấy và hái được bông hoa đầu tiên của mùa xuân năm ấy, sẽ là người may mắn nhất trong năm.
Năm ấy, khi tuyết đông vừa tan, mọi người ở trong làng đều kéo nhau vào rừng, lên núi để tham gia cuộc thi. Một buổi sáng đã trôi qua rồi mà chưa ai tìm được một bông hoa nào cả. Đang lúc mọi người chán nản muốn bỏ cuộc thì bỗng một em bé la lên: “Kia rồi”. Thế là mọi người đều đổ xô về chỗ em bé kia chỉ để ngắm nhìn bông hoa đầu tiên của mùa xuân năm ấy.
Nhưng khổ nỗi là bông hoa ấy lại nằm ở ngay trong một kẹt đá, dưới một thung lũng sâu. Vậy làm sao mà hái bông hoa đó được đây?
Để giúp cho em bé kia đoạt giải năm ấy, 5 thanh niên lực lưỡng tự nguyện cầm một đầu dây, thả em bé kia xuống thung lũng để cho em hái bông hoa mà em đã phát hiện ra được. Thế nhưng nói thế nào em bé kia cũng vẫn không chịu, dù em rất muốn đoạt giải năm ấy. Người ta đã thêm dây và thêm cả những người giữ dây nữa vì nghĩ rằng có thể em bé sợ ít dây và ít người giữ dây thì không chắc ăn chăng. Nhưng em bé kia vẫn không chịu xuống thung lũng hái hoa. Em chỉ khóc trước những lời cổ võ của bà con dân làng.
Thế rồi bỗng thấy em bé kia lấy tay áo em quệt nước mắt đi rồi nói: “Bây giờ cháu bằng lòng xuống để hái hoa, nhưng phải để cho ba cháu nắm đầu dây ở trên này với các bác, các chú”.
Thì ra chính sự hiện diện của ba em mới là động cơ thúc đẩy em bé kia bằng lòng xuống thung lũng hái hoa.
Suy niệm:
Trẻ em vốn tin tưởng nơi cha mẹ, hoàn toàn tín thác vào cha mẹ, nên đó là lý do Chúa Giêsu muốn những ai thuộc về Nước Trời trở nên như trẻ nhỏ. Vì thế khi chúng ta muốn khai trừ trẻ nhỏ là chúng ta loại bỏ một tâm hồn trong sạch, luôn tín thác vào người lớn. Trẻ nhỏ thường bị khinh khi và bị gạt ra bên lề xã hội thậm chí còn bị coi là gánh nặng.
Chúa Giêsu đề cao tính lệ thuộc của trẻ nhỏ để dạy cho chúng ta luôn biết khiêm nhường, cậy trông, gắn bó vào Chúa. Đồng thời Ngài cũng muốn chúng ta biết tôn trọng và yêu thương những người bé mọn, nghèo khó và những người bất hạnh trong xã hội, vì đó là hiện thân của Chúa.
Lạy Chúa, xin cho con luôn phó thác và cậy trông vào Chúa vì đó là điều Chúa muốn và ưa thích, và xin cho tâm hồn con luôn biết hướng về Chúa như trẻ nhỏ hướng về cha mẹ là nơi an toàn và hạnh phúc nhất.
Têrêsa Mai An
Gp. Mỹ Tho