Từ ngày 16.10 đến ngày 21.10.2017 _ Phút lắng đọng Lời Chúa

16.10.2017

THỨ HAI TUẦN XXVIII THƯỜNG NIÊN

Lc 11,29-32

Lời Chúa:

“Ông Giô-na đã là một dấu lạ cho dân thành Ni-ni-vê thế nào, thì Con Người cũng sẽ là một dấu lạ cho thế hệ này như vậy.” (Lc 11,30)

Câu chuyện minh họa:

Một người lạ mặt đến gõ cửa nhà của một bà goá nghèo để xin ăn, nhưng bà goá cho biết trong nhà bà không còn gì để ăn cả.

Người lạ mặt nói:

– Bà đừng lo, tôi đã mang theo một cục đá. Cục đá này có thể biến nước sôi thành cháo được. Vậy bây giờ xin bà cho tôi mượn một cái nồi lớn, để tôi nấu cháo.

Thấy người lạ mặt đề nghị nghiêm chỉnh, nên bà goá vào buồng lấy ra một nồi lớn, bắc lên bếp, rồi đổ nước vào nồi nấu.

Làm xong công việc trên, người đàn bà góa chạy qua các nhà bên cạnh, báo cho họ biết về một việc lạ lùng, mà một người lạ đang làm ở nhà bà, đó là nấu đá mà thành cháo.

Nghe nói về một việc lạ lùng như thế, người ta tuôn đến nhà bà goá để coi. Trước những cặp mắt ngạc nhiên của mọi người, người lạ mặt móc ra từ trong bị của ông ta một cục đá, bỏ vào nồi nước sôi, rồi dùng một cây đũa lớn để khuấy cục đá trong nồi nước sôi. Một lát sau, người lạ mặt lấy muôi, múc ra từ trong nồi một ít nước, rồi đưa lên miệng nếm thử. Ông vừa nếm ông vừa hít hà. Ông nói:

– Thực là tuyệt vời, nhưng giá có thêm một ít khoai thì còn tuyệt hơn nhiều.

Nghe người lạ mặt nói thế, một bà đang có mặt ở đó lên tiếng:

– Ở nhà tôi còn một ít khoai.

Nói rồi, bà ta chạy thẳng về nhà lấy khoai mang tới. Người lạ mặt đổ những miếng khoai đã được gọt sạch và xắt nhỏ vào nồi, rồi tiếp tục khuấy nồi cháo. Một lát sau, ông lại lấy muôi múc cháo ra để nếm thử. Ông nói:

– Tuyệt vời. Nhưng giá có một ít thịt thì sẽ không thể chê vào đâu được nữa.

Trong đám đông những người đang đứng xem nồi cháo đá, có một bà bán thịt heo. Bà này lên tiếng:

– Để tôi về lấy mấy miếng xương còn ế không bán được.

Thế rồi xương heo cũng đã được đem đến và cho vào nồi cháo đá. Người lạ mặt cũng làm những cử chỉ như hai lần trước. Lần này, sau khi nếm, người lạ mặt nói:

– Bây giờ thì bà con có thể thưởng thức nồi cháo đá này rồi. Nhưng nếu có thêm một ít rau, hành tiêu thì chắc là ăn sẽ không bao giờ chán.

Thế rồi người ta cũng đã đem rau, đem tiêu, hành tới để cho vào nồi cháo. Khi nồi cháo đã ngon lành rồi, người lạ mặt đề nghị với bà con, về nhà lấy chén bát mang tới để thưởng thức cháo đá.

Trong khi mọi người đang tươi cười cầm chén cháo trên tay để thưởng thức, thì người lạ mặt lẻn đi mất. Ông ra đi để lại một cục đá với những ấn tượng sâu xa, đầy ý nghĩa.

Suy niệm:

Câu chuyện trên cho chúng ta rút ra bài học trong cuộc sống, nếu muốn phép lạ xảy ra, cần có sự đóng góp của mỗi người chúng ta. Những biệt phái và luật sĩ thấy tận mắt những việc Chúa làm vậy, mà các ông vẫn không chịu tin Ngài là Con Thiên Chúa. Qua đó, Chúa muốn nhắc nhở chúng ta: phép lạ chỉ xảy ra khi có sự đóng góp của con người. Một nụ cười, một lời cảm thông, một ánh mắt, một sự tha thứ, an ủi… cũng đủ đem đến một phép lạ rồi. Trong cuộc sống, Chúa luôn cho chúng ta những cơ may để đón nhận phép lạ, thế nhưng chúng ta có đồng ý cộng tác với Chúa không?

Xin Chúa cho mỗi người chúng con biết mở lòng ra với tha nhân, để chúng con có thể đem phép lạ đến cho nhau, vì chính Chúa đã thực hiện một phép lạ cao cả cho chúng con, bằng chính giá máu của Người.

 

 

 

 

 

17.10.2017

THỨ BA TUẦN XXVIII THƯỜNG NIÊN

Thánh Antiôchia, Gm, Tử đạo

Lc 11,37-41

Lời Chúa:

“Bên ngoài chén đĩa, thì các người rửa sạch, nhưng bên trong các người thì đầy những chuyện cướp bóc, gian tà.” (Lc 11,39)

Câu chuyện minh họa:

Trong mẩu truyện ngắn với tựa đề “Đồng vọng ngược chiều”, được đăng trong tuyển tập bốn mươi truyện rất ngắn do hội Nhà văn xuất bản, tác giả Lã Thế Khanh đã kể lại cuộc gặp gỡ cảm động, giữa hai người mù: một bà lão ăn xin và một bé gái cũng ăn xin.

Bên một đống rác lớn, bà lão van vỉ xin khách qua đường giúp đỡ nhưng không có một hồi âm nào ngoài tiếng vo ve của mấy con nhặng xanh, đang tranh ăn trên một chiếc lá bánh. Bà lão vẫn tiếp tục van vỉ điệp khúc cũ, nhưng càng về sau càng thống thiết, những câu nói rời rạc như rãi chảy ra từ khuôn miệng dúm dó, xệch xạc của bà.

Trong khi đó, tại một gốc cây sếu già, một bé gái ăn xin mù lòa đang thiu thiu ngủ, nó gối đầu trên một cái túi khâu bằng nhiều loại vải cũ, một cái bát sắt hoen rỉ thủng đáy nằm lăn lóc bên cạnh. Từ sáng sớm đến giờ chưa có gì trong bụng, cho nên bé Chi đói rũ người, nó hy vọng giấc ngủ xua tan cái đói. Bé Chi bỗng giật thót người: có một bàn chân nào đó dẫm lên người nó. Đang lúc đói mệt, bé Chi gầm lên:

– Mù à, người ta nằm đó mà dẫm lên?

Bà lão ăn xin lại van vỉ:      

– Bà mù, bà mù thật cháu à. Thôi bà đã trót, cho bà xin.

Lặng đi một lát, bé Chi đưa hai tay sờ mặt mình, từ hai hốc mắt của nó những giọt nước mắt mặn chát chảy ra, nó ngập ngừng:

– Cháu… Cháu xin lỗi bà, cháu không biết bà như thế.

Bà lão ngúc ngoắc đầu như thể chấp nhận, rồi tiếp tục đi về phía có đông người. Ngẫm nghĩ điều gì đó, bé Chi lấy trong túi áo ra tờ giấy bạc hai trăm đồng mất góc, quả quyết:

– Bà ơi? Cháu biếu bà này!

Khuôn mặt lộ vẻ vui mừng, bà lão chậm chạp quay trở lại, rồi chìa nón về phía gốc cây chờ đợi.

Đúng khoảnh khắc ấy, một cơn gió nhẹ ào qua. Từ trên cây sếu già, những phiến lá khô rơi xuống, khẽ khàng, đúng vào cái nón của bào lão.

Ngỡ con bé thả tiền vào nón, bà lão đưa tay quờ đi quờ lại. Một cái nhíu mày xéo ngang vừng trán nhăn nheo. Bà lão buồn bã đi tiếp về phía cửa ga. Vừa đi bà vừa thầm rủa:

– Bố con nhà mất dạy… Lừa cả người già… Rồi giời sẽ bắt tội đấy con ạ!

Ngồi ở gốc cây, bé Chi vẫn chìa đồng bạc về phía trước, vẻ thành tâm. Chờ mãi, không thấy bà lão nhận tiền, nó đứng phắt dậy thảng thốt gọi:

– Bà ơi! Cháu xin biếu bà! Thực đấy mà!

Không ai trả lời con bé. Nó đưa tay quờ quạng quanh mình. Bàn tay nó chạm phải thân cây sếu già, thô nhám.

Nhét tờ bạc vào túi áo, một tay cầm túi, một tay chống gậy, con bé mù thập thững tìm đường.

Lúc ấy là mười hai giờ trưa. Nắng mùa hạ chói chang, in hình bé Chi xuống nền đường, tròn như đồng tiền vàng.

Suy niệm:

Trong sâu thẳm tâm hồn con người có vùng ánh sáng, nhưng nhiều khi của cải vật chất và những đam mê đã làm che khuất vùng sáng ấy, đôi khi còn nảy sinh sự gian tà. Do đó, Chúa Giêsu dạy chúng ta phải có những ý tưởng cao đẹp trong lòng, phải có sự ước muốn điều tốt và làm điều tốt.

Hôm nay, Chúa muốn dạy chúng ta phải biết thanh tẩy tâm hồn cho trong sạch chứ không dựa vào nghi lễ bên ngoài. Một dấu chỉ cho sự trong sạch ở nội tâm là những hành động bác ái, yêu thương. Đây là một điều mới mẻ và độc đáo trong Phúc Âm của Thánh Luca, vì việc bác ái hay lòng yêu thương người xung quanh có sức thanh tẩy tâm hồn. Vì một khi đã yêu thương họ thực sự, thì không còn dã tâm mà làm hại họ nữa. Chúa Giêsu cũng muốn mỗi người hãy biết tôn trọng nội tâm của người khác, không được xét đoán, vì chỉ có Thiên Chúa là Đấng tạo dựng nội tâm con người, mới xét đoán một cách công bằng.

Lạy Chúa, xin cho mọi việc làm của con đều gây ảnh hưởng tốt đến người xung quanh, để danh Chúa được thể hiện.

 

 

 

 

 

18.10.2017

THỨ TƯ TUẦN XXVIII THƯỜNG NIÊN

Thánh Luca, tác giả sách Tin Mừng

Lc 10,1-9

Lời Chúa:

“Anh em hãy ra đi, này Thầy sai anh em đi như chiên con đi vào giữa bầy sói”. (Lc 10,3)

Câu chuyện minh họa:

Một buổi tối nọ, ông John Keller, một diễn giả nổi tiếng được mời thuyết trình trước khoảng một trăm ngàn người tại vận động trường Los Angeles. Đang diễn thuyết, bỗng ông dừng lại và nói: “Xin các bạn đừng sợ. Tôi sắp cho tắt tất cả đèn trong sân vận động này”.

Đèn tắt, sân vận động chìm sâu trong bóng tối dày đặc. Ông John Keller nói tiếp: “Bây giờ tôi đốt lên một que diêm. Những ai nhìn thấy ánh lửa của que diêm tôi đốt thì hãy kêu lớn lên: “Đã thấy!” Một que diêm được bật lên, cả vận động trường vang lên “Đã thấy!”

Sau khi đèn được bật sáng, ông John Keller giải thích: “Anh sáng của một hành động nhân ái nhỏ như một que diêm sẽ chiếu sáng trong đêm tăm tối của nhân loại y như vậy”.

Một lần nữa, tất cả đèn trong sân vận động lại tắt. Một giọng nói vang lên ra lệnh: “Tất cả những ai có mang theo hộp quẹt, xin hãy đốt cháy lên!” Bỗng chốc, cả vận động trường rực sáng.

Ông John Keller kết luận: “Tất cả chúng ta hợp lực cùng nhau, có thể chiến thắng bóng tối, sự dữ và oán thù bằng những đốm sáng nhỏ của tình thương và lòng tốt của chúng ta”.

Suy niệm:

Thế giới đang còn rất nhiều những cánh đồng hoang đang cần những tay thợ gặt. Con người bước đi trong bóng tối của sự dữ, tranh chấp, hận thù… vì thế rất cần những ánh lửa của tình thương, bao dung, vị tha, nên Chúa vẫn khao khát và thao thức muốn chúng ta ra đi đến với thế giới đến với những con người cụ thể. Chúa sai các môn đệ ra đi trong tìh trạng cấp bách, không cần trang bị cho mình những hành trang: giày dép, túi tiền, bao bị… dù nó cần thiết vì Ngài muốn chúng ta thoát khỏi những vướng bận của vật chất mà chỉ trông cậy vào ơn Chúa mà thôi.

Xin cho mỗi người chúng con luôn sẵn sàng lên đường trao ban bình an của Chúa và đem niềm vui cho những mảnh đời đang cần được đỡ nâng.

 

 

 

19.10.2017

THỨ NĂM TUẦN XXVIII THƯỜNG NIÊN

Lc 11,47-54

Lời Chúa:

“Các người cất giấu chìa khóa của sự hiểu biết: các người đã không vào, mà những kẻ muốn vào, các ngươi lại ngăn cản”. (Lc 11,47)

Câu chuyện minh họa:

Một ngày nọ, triết gia Diogene của Hy Lạp đã đến giữa chợ Athène và dựng lên một căn lều có ghi đậm hàng chữ như sau: “Ở đây có bán sự khôn ngoan”.

Một bậc khoa cử tình cờ đi qua căn lều đọc được lời rao báo, mới cười thầm trong bụng… Muốn biết đằng sau căn lều ấy có những gì, ông mới sai người đầy tớ cầm tiền để dò la và mua cho được cái mà người bán gọi là sự khôn ngoan.

Người đầy tớ cầm tiền ra đi làm theo lời căn dặn của chủ… Anh đưa cho Diogene 3 hào và nói rằng chủ của anh muốn có sự khôn ngoan. Cầm lấy 3 hào bỏ vào túi, triết gia Diogene nói với người đầy tớ một cách trang trọng như sau: “Anh hãy về đọc lại cho chủ anh nghe câu này: Trong tất cả mọi sự, hãy nghĩ đến cùng đích”.

Vị khoa cử thành Athène vô cùng thích thú vì lời khôn ngoan này. Ông đã cho viết trước cửa nhà như khuôn vàng thước ngọc để chính ông suy niệm mỗi ngày và tất cả những ai đi qua trước nhà ông đều có thể đọc thấy…

Suy niệm:

Chúng ta sống trên trần gian này chỉ là tạm bợ, chỉ có cuộc sống mai sau mới là cùng đích, là quê hương thật của chúng ta. Vì thế, mỗi người chúng ta nếu biết tận dụng cuộc sống hiện tại để mua lấy nước trời thì thật là phúc cho chúng ta, vì nước trời được xây dựng ngay trong trần gian này. Nhưng với sức riêng của chúng ta thì chưa đủ, cần có sự trợ giúp của ơn Chúa nữa, nếu chúng ta biết cộng tác với Người và biết mở lòng đón nhận những ân ban ấy.

Lạy Chúa, xin cho con biết ý thức rằng chỉ có Chúa mới là hạnh phúc thật và là cùng đích của cuộc đời, để giữa dòng đời trôi nổi này, con không tìm gì ngoài một mình Chúa là đấng đem lại hạnh phúc thật cho con.

 

 

 

 

 

20.10.2017

THỨ SÁU TUẦN XXVIII THƯỜNG NIÊN

Lc 12,1-7

Lời Chúa:

“Không có gì che giấu mà sẽ không bị lộ ra, không có gì bí mật mà người ta sẽ không biết”. (Lc 12,2)

Câu chuyện minh họa:

Tại một đường hầm xe điện ở New York một người đàn ông trung niên ăn vận thật lịch sự và sang trọng bước ra khỏi xe điện ngầm. Cùng lúc đó, một cô gái trẻ tuổi tới ôm chầm lấy ông, hôn ông vài ba chiếc và nói:

Chào ba, lâu quá ba mới về, con mong ba mãi.

Người đàn ông choàng hai tay ôm chặt lấy cô gái. Cô gái nhìn mặt ông ta lắc đầu và kể:

Ồ tôi lầm, ông không phải là ba tôi. Và vẫy vùng muốn thoát khỏi đôi tay người đàn ông đang ôm chặt lấy mình. Nhưng người đàn ông lại ôm chặt hơn. Và ông nói:

Đúng ba đây và con là đứa con đi hoang lâu rồi ba sẽ không bỏ con ra bao lâu ba chưa gọi được cảnh sát. Và cảnh sát được gọi đến. Cảnh sát và ông đã thấy cây kim có gắn kim cương quí giá ghim trên cà vạt của ông nhà giàu kia đã vừa bị cô đánh cắp và đang nằm gọn trong tay cô bé.

Suy niệm:

Sự giả dối trước sau gì cũng bị bại lộ, dù con người có những mánh khóe tinh vi. Và dù cho sự giả dối đó có qua mặt được con người nhưng không gì che giấu được Thiên Chúa. Thiên Chúa là Đấng thấu suốt tâm can con người, nên mọi sự sẽ được vén mở. Vì thế, Chúa kêu gọi chúng ta hãy sống thật với chính mình, vì Người dựng nên ta thì Người sẽ biết rõ những việc làm, những suy nghĩ của ta. Ngài không phải là Đấng luôn dò xét để bắt lỗi chúng ta, nhưng luôn kề bên chúng ta để gìn giữ, và hướng dẫn chúng ta trong mọi bước đường.

Lạy Chúa, xin cho con một tâm hồn đơn sơ, trong sáng, luôn sống bình an trong sự thật để xứng đáng là môn đệ và là người con Chúa.

 

 

 

 

 

21.10.2017

THỨ BẢY TUẦN XXVIII THƯỜNG NIÊN

Lc 12,8-12

Lời Chúa:

“Phàm ai tuyên bố nhận Thầy trước mặt thiên hạ, thì Con Người cũng sẽ tuyên bố nhận người ấy trước mặt các thiên thần của Thiên Chúa.” (Lc 12,8)

Câu chuyện minh họa:

Một tu sĩ Hồi Giáo nọ quy tụ được 60 môn sinh. Sau một thời gian giáo huấn họ, ông quyết định như sau: Ta thấy đã đến lúc phải làm một cuộc hành trình mới. Ta không biết những gì sẽ xảy ra cho thầy trò chúng ta. Các ngươi hãy tuân giữ các điều ta đã truyền dạy cho các ngươi. Hãy nhớ điều này: trong bất cứ lúc nào, hễ ta giơ tay lên trời thì các ngươi hãy hô lớn: “Tôi chết thay cho thầy tôi”.

Ðám môn sinh nhận thấy không thể chấp nhận được một đề nghị xem ra điên rồ như thế, cho nên 59 người đã bỏ cuộc trở về với nếp sống cũ của họ. Chỉ có một người chấp nhận điều kiện và quyết tâm đi theo thầy mình cho đến cùng. Hai thầy trò lên đường mà không biết đi về đâu. Họ đi mãi cho đến lúc tới một thành phố do một bạo chúa cai trị. Không bao lâu thì họ vào thành phố, ông bạo chúa đã ra lệnh cho các binh lính như sau: “Các ngươi hãy bắt giữ lấy tên du thử du thực đầu tiên và điệu đến đây cho ta. Ta muốn treo cổ hắn để làm một bài học cho bọn vô lại trong thành phố này”.

Thế là bọn lính đã đến bắt người đệ tử của vị tu sĩ và điệu đến trước mặt bạo chúa. Giữa lúc cuộc hành quyết sắp bắt đầu, thì vị tu sĩ mới xuất hiện giữa đám đông và hô lớn: “Thưa quan lớn, xin hãy giết tôi, vì chính tôi là người đã dụ dỗ thanh niên này bỏ nhà ra đi để sống kiếp sống lang thang như tôi”. Nói xong ông giơ tay lên trời.

Vừa thấy cử chỉ ấy của vị thầy, người thanh niên mới gào lên: “Thưa quan lớn, tôi muốn chết thay cho thầy tôi”.

Quan bạo chúa nghe thế, mới hỏi các viên cố vấn của mình như sau: “Họ là ai mà sẵn sàng chết thay cho nhau?”. Quan bạo chúa mới cho điệu vị tu sĩ đến trước mặt và yêu cầu giải thích cho cặn kẽ về mối tương quan giữa thầy trò.

Vị tu sĩ Hồi Giáo mới bình tĩnh phát biểu như sau: “Thưa quan lớn, chúng tôi có nghe nói rằng bất cứ ai được giết trong thành phố này đều được phúc trường sinh bất tử. Dĩ nhiên, nghe biết như thế, cho nên thầy trò chúng tôi mới hăm hở đến đây để được chết như thế”.

Nghe thế, quan bạo chúa mới mỉm cười, rồi ra lệnh trả tự do cho họ.

Suy niệm:

Chúa Kitô đã dùng chính cái chết của Người để chứng minh cho tình yêu của Người đối với nhân loại. Vì thế, chúng ta là môn đệ của Chúa, chúng ta phải biết chấp nhận hy sinh, đau khổ có khi còn phải mất mạng nữa. Nhưng có một bảo đảm là chính Chúa sẽ ban thưởng Nước Trời cho chúng ta nếu chúng ta trung thành, can đảm bước theo và làm chứng cho Ngài trong mọi hoàn cảnh.

Trước những bắt bớ của người đời, Chúa Giêsu an ủi các môn đệ và bảo vệ các ông. Ngài sẽ ban Thánh Thần để soi sáng và hướng dẫn các ông để các ông biết cần phải nói gì. Vì thế chúng ta đừng sợ, nhưng luôn can đảm và vững tin trong đời sống đức tin của mình, nhất là những lúc phải đối diện với sự bắt bớ vì Chúa Kitô.

Lạy Chúa, theo Chúa là dám chọn hy sinh, quên mình. Xin cho con biết từ bỏ bản thân để sống và làm chứng cho những giá trị Tin mừng.

Têrêsa Mai An

Gp. Mỹ Tho