19.06.2017
THỨ HAI TUẦN 11 THƯỜNG NIÊN
Mt 5,38-42
Lời Chúa:
“Ai xin, thì hãy cho; ai muốn vay mượn, thì đừng ngoảnh mặt đi.” (Mt 5,42)
Câu chuyện minh họa:
Một doanh nhân giàu có đang đi bộ dọc trên phố. Ông ta đi khá nhanh, quan sát những đứa trẻ đang chơi đùa cạnh chiếc ôtô đang đỗ, và tìm chiếc xe của mình trong bãi đổ xe. Ông lo lắng và hi vọng chiếc xe của mình không bị làm sao, khi mà bọn trẻ nghịch ngợm cứ đùa như thế. Khi đến gần chiếc xe của mình, ông không thấy đứa trẻ nào. Nhưng bỗng một viên gạch to lao thẳng vào xe của ông và làm vỡ tan cửa sổ ô tô. Ông ta vội chạy theo hướng, nơi mà từ đó viên gạch bay ra.
Ông tóm ngay thằng bé đang đứng đúng cái chỗ mà ông phán đoán là hòn gạch bay ra, quát nó:
– Mày là đứa nào? Mày đang làm cái quái quỉ gì thế hả? Sao mày lại làm thế?
– Ông ơi! Cháu xin lỗi – Đứa bé khóc – Cháu không biết làm thế nào khác… Cháu ném hòn gạch vì không ai khác dừng lại cả.
Thằng bé tiếp tục khóc thút thít, làm cả khuôn mặt và áo nó ướt đẫm. Nó chỉ ra cạnh cái ô tô đang đỗ.
– Kia là em cháu. Nó bị ngã khỏi cái xe lăn của nó. Cháu yếu quá không thể nhấc nó lên trở lại được…
Vừa khóc thằng bé vừa nói tiếp:
– Ông có thể làm ơn giúp cháu nhấc nó lên xe không? Nó đau lắm mà cháu không làm gì được…
Xúc động hơn cả lời nói, doanh nhân kia cố gắng giấu đi giọt nước mắt của mình. Ông bế đứa bé bị ngã lên cái xe lăn của nó và rút khăn tay ra lau những chỗ bị xước nhỏ.
– Cảm ơn ông, cầu chúa phù hộ cho ông! – Đứa bé thì thầm đầy lòng biết ơn.
Doanh nhân đó nhìn đứa bé đẩy chiếc xe lăn cho em nó dọc phố về nhà. Ông quay lại chiếc xe của mình – đi rất chậm.
Ông không bao giờ sửa cái cửa sổ xe bị vỡ ấy. Ông đã từng nghĩ là một người thông thái không bao giờ đi quá nhanh trong cuộc sống. Và bây giờ ông giữ cái cửa sổ vì nó đáng giá để nhắc nhở ông điều đó.
Suy niệm:
Trong cuộc sống có những lúc chúng ta cần dừng lại với những biến cố và những hành vi, để rút ra cho mình những bài học quý giá. Chúa Giêsu muốn chúng ta hãy có cách nhìn tha nhân bằng ánh mắt của lòng từ ái, rộng lượng và thương xót, vì chỉ có những điều ấy mới mang lại cho con người sự gần gũi và gặp nhau. Chính Chúa cũng đã làm điều đó với những con người thấp kém trong xã hội, Ngài đã cúi xuống với những mảnh đời bất hạnh, và đã nâng dậy bao con người ngã gục.
Chúng ta đón nhận từ Thiên Chúa những ân huệ nhưng không; vì thế, chúng ta cũng hãy trao ban một cách nhưng không. Trao ban không chỉ là những của cải vật chất, nhưng quan trọng hơn cả là chúng ta cần trao ban tình thương, sự chia sẻ, cảm thông… nhờ đó, ánh sáng Tin Mừng của Chúa Giêsu Phục sinh luôn được lan tỏa khắp nơi.
Lạy Chúa Giêsu, xin hãy mở rộng tâm hồn chúng con để chúng con dễ dàng cho đi, dễ dàng trao ban cho những anh chị em đang cần đến chúng con; nhất là cho chúng con biết vượt qua mọi rào cản của sự kỳ thị, và thành kiến để chúng con đến với những người không cùng quan điểm với chúng con. Amen
20.06.2017
THỨ BA TUẦN 11 THƯỜNG NIÊN
Mt 5,43-48
Lời Chúa:
“Còn Thầy, Thầy bảo anh em: hãy yêu kẻ thù và cầu nguyện cho những kẻ ngược đãi anh em” (Mt 5,48)
Câu chuyện minh họa:
Một vị ẩn sĩ sống trong một khu rừng luôn bị cô gái làng chơi cám dỗ. Có lần, cô gái này nói với vị ẩn sĩ:
– Thầy không biết yêu ư?
Vị ẩn sĩ trả lời:
– Giờ chưa đến.
Một lần nọ, trong lúc đi khất thực, vị ẩn sĩ phát hiện người con gái trước đây hay đến phá phách mình, bây giờ cô ta bị cướp và bị đánh đập nằm dở sống dở chết bên vệ đường. Ông bèn dừng chân lại chăm sóc cô ta, chữa các vết thương. Cuối cùng, vị ẩn sĩ bế cô ta về thành phố điều trị. Lúc đó vị ẩn sĩ mới nói với cô gái:
– Bây giờ đã đến giờ, giờ của lòng thương xót!
Suy niệm:
Yêu thương những người thân cua chúng ta là điều tự nhiên, không cần sự cố gắng. Nhưng đối với kẻ thù, thông cảm cho họ là một điều khó huống chi Chúa đòi ta phải yêu thương. Để yêu thương họ chúng ta cần phải chiến đấu rất nhiều, chiến đấu với bản thân, với ý chí và với bản năng của chúng ta. Chúa Giêsu đặt nền tảng căn bản cho các mối quan hệ trên tình yêu thương. Và tình yêu thương ấy phải được xuất phát từ Đức Kitô.
Đức Giêsu kêu gọi các môn đệ yêu kẻ thù; vả lại, Người không kêu gọi họ phải có một tấm lòng cao thượng. Nhưng người hướng họ về Nguồn mạch tình yêu sáng tạo, Người kêu gọi nơi họ căn tính sâu xa của một người làm con Chúa. “Hãy yêu kẻ thù; như vậy, anh em mới được trở nên con cái của Cha anh em, Đấng ngự trên trời.”
Lạy Chúa, để yêu thương kẻ thù, con phải chiến đấu mỗi ngày với bản thân con, chiến đấu để ý riêng con nhỏ lại, ý chí con được lớn lên, vươn lên trên cái tầm thường để con hiểu người khác và yêu mến họ hơn.
21.06.2017
THỨ TƯ TUẦN 11 THƯỜNG NIÊN
Mt 6,1-6.16-18
Lời Chúa:
“Cha của anh, Đấng thấu suốt những gì kín đáo, sẽ trả lại cho anh.” (Mt 6,18b)
Câu chuyện minh họa:
Cha Phêrô đau thương hàn nặng và qua đời. Nhiều kẻ đến giúp tang gia. Người ta mở tủ kiếm y phục để thay cho ngài, nhưng lục lọi hồi lâu mà vẫn không thấy một manh áo quần nào cả. Các linh mục bạn rất đỗi ngạc nhiên, giáo dân thì đâm ra hồ nghi không biết trong lúc đau ốm, ai đã đến lấy trộm áo xống của ngài.
Người ta tra hỏi hội đồng giáo xứ, quyết tìm cho ra lẽ. Bấy giờ họ mới trình bày sự thật: “Thưa quí cha, không ai lấy trộm đồ của cha xứ chúng con cả! Ngài đã bố thí tất cả, nhưng rất kín đáo nên chẳng ai hay, ngài giao cho anh em chúng con thuốc men, tiền bạc, quần áo, thức ăn… để giúp những gia đình thiếu thốn. Ngài chỉ còn mỗi hai bộ quần áo: một bộ đang mặc, còn bộ kia bẩn chưa giặt… Tất cả chỉ ngần ấy thôi!”.
Bấy giờ mọi người mới vỡ lẽ. Giáo dân cũng như lương dân trong xứ vô cùng xúc động, vì bấy lâu nay chính ngài đã giúp đỡ họ cách kín đáo tế nhị mà họ chẳng hay.
Suy niệm:
Thiên Chúa là Cha chúng ta trên trời, Người sẽ thực hiện chức năng người cha trần thế hơn hẳn những người cha trần thế khác. Người là Cha hoàn hảo, săn sóc con người đến tận cùng. Tình Ngài vô biên và lòng kiên nhẫn của Ngài vô tận. Sự hiểu biết và lòng kiên nhẫn của Ngài không thể đo lường. Ngài thấu hiểu tất cả những tâm tư suy nghĩ của con người.
Sự kín đáo của một người không phải là những gì người ấy giấu đi không cho người khác biết, nhưng là những gì trong cuộc đời người ấy được thực hiện trong một sự thinh lặng sâu xa. Đó là những gì được trao tặng trong sự thân mật của trái tim, để rồi không còn chỗ cho ngôn từ nữa.
Lạy Chúa Giêsu, xin cho chúng con biết đắm mình trong cầu nguyện, để chúng con được tan chảy trong Ngài; từ đó, con sẽ được hòa chung nhịp đập với trái tim Chúa, nhịp đập của sự yêu thương, trao ban, tha thứ và cảm thông.
22.06.2017
THỨ NĂM TUẦN 11 THƯỜNG NIÊN
Mt 6,7-15
Lời Chúa:
“Khi cầu nguyện anh em đừng lải nhải như dân ngoại.” (Mt 6,7)
Câu chuyện minh họa:
Chiều muộn, một anh nông dân nghèo trên đường từ chợ phiên về nhà chợt nhận ra rằng mình không đem theo sách kinh nguyện. Chiếc xe kéo của anh đang lăn bánh giữa một khu rừng và anh lo âu rằng ngày hôm nay của mình sẽ trôi qua mà chẳng có kinh nguyện nào cả.
Vì thế, anh thưa lên với Chúa: “Lạy Chúa, con đã làm một điều thật tệ hại. Sáng nay con ra khỏi nhà mà không nhớ mang theo sách kinh nguyện, trí nhớ con lại tồi đến nỗi con chẳng có thể đọc suông một kinh nào nếu không có sách. Vậy, con chỉ còn có cách này: Con sẽ đọc chậm rãi bảng chữ cái ABC… năm lần, và vì Chúa biết rõ hết mọi kinh, xin Chúa tự xếp các chữ ấy thành những kinh mà con không thể nhớ. Vậy nhé!”
Và Chúa nói với các thiên thần của Ngài: “Trong số tất cả những kinh nguyện mà Ta nghe hôm nay, rõ ràng đây là lời cầu nguyện tuyệt vời nhất, bởi vì nó đến từ một tấm lòng đơn sơ chân thành.”
Suy niệm:
Thiên Chúa không cần chúng ta phải cầu nguyện theo một công thức, bài bản, nhưng Người muốn chúng ta dâng lên Người những tâm tình thật đơn sơ chân thành xuất phát từ trái tim. Nơi đó, chúng ta có thể lắng nghe, đối thoại và hiệp thông với Thiên Chúa.
Khi cầu nguyện chúng ta cần đặt ý Chúa là trên hết, còn những nhu cầu của chúng ta Người đã thấu suốt rồi. Và cầu nguyện phải trong thái độ hiệp thông, vì khi chúng ta hiệp thông với Thiên Chúa, chúng ta mới cảm nếm được Ngài, và nhờ đó chúng ta mới hiệp thông với nhau.
Lạy Chúa, xin cho con mỗi khi đến với Chúa đều mang tâm tình của một người con, vì khi ấy con thật đơn sơ để thưa với Chúa về tất cả, và vì là con nên Chúa hiểu và ban cho con những gì cần thiết cho ơn cứu độ và đời sống con.
23.06.2017
THỨ SÁU TUẦN 11 THƯỜNG NIÊN
Thánh Tâm Chúa Giêsu
Mt 11,25-30
Lời Chúa:
“Anh em hãy mang lấy ách của tôi, và hãy học với tôi, vì tôi có lòng hiền hậu và khiêm nhường.” (Mt 11,29)
Câu chuyện minh họa:
Vào một ngày nắng ấm áp, một thiên sứ trốn khỏi thiên đường xuống trần gian dạo chơi. Thiên sứ đi lang thang trên những cánh đồng, vào các khu rừng, đến thôn quê và lên thành phố. Khi mặt trời sắp lặn, thiên sứ dang đôi cánh và tự nhủ: “Đã đến lúc phải về. Nhưng trước khi đi, ta phải tìm những kỷ vật cho chuyến đi của ta đến thế giới này”.
Sunny Nhung
Nói đoạn thiên sứ đi vào một khu vườn đầy hoa đẹp. Thiên sứ chọn những bông hoa hồng đẹp nhất kết thành bó và nói: “Ta chưa bao giờ thấy thứ gì đẹp và thơm như những bông hoa này. Ta sẽ đem chúng về thiên giới”.
Chợt thấy xa xa có một đứa trẻ với đôi mắt sáng long lanh và đôi má ửng hồng đang mỉm cười với mẹ, thiên sứ thốt lên: “Ồ! Nụ cười của cậu bé còn đẹp và dễ thương hơn cả đóa hoa này. Ta cũng sẽ mang về nụ cười này”.
Rồi bỗng nhiên thiên sứ chợt nhìn thấy tình yêu của người mẹ trào dâng như dòng nước từ một con sông đang chảy vào nôi và vào lòng cậu bé. Ngạc nhiên quá, thiên sứ trầm trồ: “Ồ tình yêu của người mẹ là điều kỳ diệu nhất ta gặp trên mặt đất này. Ta cũng sẽ mang nó theo về”.
Thiên sứ cẩn thận đặt ba kỷ vật quý mang về thiên đàng. Trước khi bước vào ngọc môn, thiên sứ nghĩ: “Ta phải kiểm tra lại những kỷ vật mới được”. Thiên sứ nhìn những đóa hồng và thấy chúng không còn tươi xinh nữa, rồi nụ cười của cậu bé cũng phai nhạt dần. Cuối cùng thiên sứ nhìn vào tình yêu của người mẹ, kỳ lạ thay, tình yêu đó vẫn còn nguyên vẹn vẻ đẹp tinh khôi.
Thiên sứ bỏ lại những bông hoa héo tàn và nụ cười của cậu bé, chỉ mang theo tình yêu của người mẹ vào ngọc môn. Thiên sứ gọi mọi người lại và nói rằng: “Đây là thứ duy nhất tôi tìm thấy trên trần gian vẫn giữ được vẻ đẹp trong suốt chặng đường đến thiên đàng – đó là tình yêu của người mẹ”.
Con trai!
Chắc con vẫn còn giận mẹ vì trận đòn hôm qua! Phải đét đít con thật mẹ không muốn chút nào nhưng vì muốn tốt cho con vả lại nhất thời mẹ chưa tìm ra cách giải quyết nên mẹ đã đánh con, mẹ đau lòng lắm!
Nhưng dù thế nào thì tình yêu của mẹ lúc nào cũng hướng về các con, yêu thương và dành cho các con những điều tốt đẹp nhất!
Hôm nay con vào năm học mới, mẹ thức khuya hơn mọi ngày bọc lại cho con từng quyển vở, dán từng cái nhãn, chọn lựa những con thú ngộ nghĩnh trang trí cho những quyển tập, sách của con. Những thứ này mẹ đã chuẩn bị cho con cả tháng nay rồi nhưng theo yêu cầu của nhà trường phải bọc mỗi quyển một màu nên mẹ phải làm lại tất cả những thứ mà mẹ đã chuẩn bị.
Mẹ kiểm tra lại từng viên phấn, giẻ lau bảng, bút viết, bút chì, giấy màu, thước kẻ và những dụng cụ cần thiết để con đi học không phải thiếu thứ gì. Mẹ mong con có một tương lai tốt, con sẽ trở thành một người con ngoan, trò giỏi và biết đâu con sẽ là người có ích cho cuộc sống này!
Con của mẹ!
Dù năm học này con mới lên lớp hai nhưng mẹ tin con mẹ đọc được những dòng này sẽ hiểu mẹ được phần nào và sẽ ngoan hơn, cố gắng hơn làm mẹ vui lòng, bớt đi những lo toan thường nhật… Mỗi lần la mắng hay đét đít con mẹ lại khóc, khóc vì xót con, khóc vì mình không kìm chế được nhưng khi lớn lên con sẽ hiểu những lúc la mắng hay đánh đòn cũng chỉ mong con tốt hơn, đó cũng chính là tình yêu…
Con yêu!
Mẹ vừa tâm sự và kể cho con nghe về tình yêu của người mẹ. Đó là nơi tình yêu bất diệt, nơi mà mỗi chúng ta lớn khôn và trưởng thành, nơi chắp cánh cho những ước mơ bay cao, bay xa…
Và hơn thế nữa tình yêu của mẹ tạo nên sự sống cho trái đất này!
Suy niệm:
Không có gì cao quý cho bằng tình yêu của một người mẹ, dù người mẹ ấy có dành cho con mình những roi đòn nhưng những roi đòn đó là cả một tình yêu. Và Thiên Chúa cũng được ví như một người mẹ, luôn ấp ủ những đứa con thơ vào lòng, với cả trái tim yêu thương. Người đã để trái tim bị đâm thủng cũng chỉ vì chúng ta. Ngài mời gọi chúng ta hãy đến đó để kín múc những khi khát, nghỉ ngơi những khi mệt mõi và trút gánh nặng nề những khi gặp khó khăn…
“Hãy đến cùng tôi”, một lời mời gọi tha thiết để mang lại ơn giải thoát và sự tự do đích thực. Ngài khát khao chúng ta, và ước mong được gần chúng ta nhưng chúng ta có dám trải rộng lòng mình để Chúa đụng chạm không? Chúng ta có để cho tâm hồn mình lắng xuống để lắng nghe tiếng mời gọi ấy không?
Lạy Chúa, xin cho con biết chạy đến ẩn nương vào Chúa, và chìm thật sâu vào trái tim Chúa để con luôn lắng nghe được tiếng gọi yêu thương từ trái tim Chúa mà mạnh dạn hơn nữa với sứ vụ.
24.06.2017
THỨ BẢY TUẦN 11 THƯỜNG NIÊN
Sinh nhật Thánh Gioan Tẩy Giả
Lc 1,57-66.80
Lời Chúa:
“Cậu bé càng lớn lên thì tinh thần càng vững mạnh.” (Lc 1,80a)
Câu chuyện minh họa:
Sinh nhật năm nào của tôi, bà cũng làm một chiếc bánh ga tô thật to để dành tặng cho đứa cháu gái bé bỏng.
Chiếc bánh ga tô không nhiều màu sắc sặc sỡ như ở cửa hàng, nhưng rất thơm ngọt làm tôi mê mẩn đến nỗi ăn no căng cả bụng. Cả năm bà mới làm loại bánh đó một lần, bà bảo cái gì ăn ít thì mới muốn ăn nữa, ăn nhiều quá dần dần sẽ mất đi vị ngon. Và cứ thế, năm nào tôi cũng háo hức chờ đến sinh nhật để được ăn no căng chiếc bánh đặc biệt bà làm riêng cho tôi…
Năm nay, tôi tròn mười tám tuổi, thời khắc đánh dấu một bước ngoặt quan trọng trong cuộc đời. Bố mẹ cho phép tôi được tổ chức sinh nhật thật to, mời thật nhiều bạn bè…
Tôi háo hức cả tuần để chờ đến sinh nhật quan trọng này. Bước sang tuổi mới nhiều thay đổi, cuộc đời đang chào đón, nghĩ đến đó lòng tôi vui sướng lạ lùng. Cả nhà cũng vui mừng lây với tôi, ông bà, bố mẹ và cu Tũn cứ chạy đi chạy lại dọn dẹp nhà cửa…
Đêm sinh nhật cuối cùng cũng đến, tôi mặc váy trắng như công chúa và điểm một nụ cười thật tươi trên khuôn mặt, nhận thật nhiều hoa, quà, lời chúc của bạn bè. Những ngọn nến lung linh cắm trên chiếc bánh ga tô ba tầng bạn bè mua tặng, khiến tôi hân hoan đến nghẹn ngào…
Sau khi thổi nến và thầm thì những điều ước, tôi háo hức thưởng thức bữa tiệc sinh nhật của mình. Nếm một miếng bánh ga tô bạn bè mua tặng, vẫn vị ngọt ngào béo ngậy đặc trưng của loại bánh cao cấp, nhưng sao không thể ngon ngọt như chiếc bánh tôi thường ăn trong những sinh nhật đã qua. Tôi chạy loanh quanh tìm bà để hỏi về chiếc bánh ga tô mọi năm bà dành tặng tôi đâu, thì bà trả lời vì bận bịu chuẩn bị cho buổi tiệc sinh nhật long trọng của tôi mà bà không thể làm kịp. Chẳng hiểu sao hai hàng nước mắt lã chã, bỗng cảm thấy thiếu hụt đi một điều gì ngọt ngào, thân thuộc lắm. Bánh của bà cũng giống như bánh đi mua, thậm chí đơn giản hơn nhiều, nhưng sao không có thì cảm giác buồn bã, trống trải đến thế. Có lẽ, bánh của bà được rắc thêm rất nhiều gia vị tình yêu mà bà luôn muốn dành cho tôi…
Khi bạn bè đã về hết, tôi phụng phịu đòi bà làm cho tôi một chiếc bánh, một chiếc bánh không đủ trứng, sữa hay bơ, vì bà không kịp chuẩn bị, nhưng có sao đâu, bởi bà đã bỏ thật nhiều nhiều gia vị yêu thương vào trong đó. Sự yêu thương và mong mỏi cho mỗi sinh nhật qua, cô cháu gái của bà sẽ lớn khôn hơn, biết quan tâm và mến yêu những điều đơn giản nhất…
Suy niệm:
Thánh Gioan đã nêu gương can đảm cho chúng ta về việc làm chứng cho sự thật, dám dùng mạng sống mình để minh chứng cho tình yêu. Ngài đã can đảm như thế phải chăng ngài đã để cho Chúa lớn lên trong ngài không? “Ngài phải lớn lên, còn tôi phải nhỏ lại” mang lại cho chúng ta suy nghĩ gì?
Thánh Gioan đã ý thức thân phận và sứ mạng của mình, và ngài đã sống với cả sự nhiệt huyết ấy để danh Chúa được cả sáng. Tuy thánh Gioan đã quy tụ được rất nhiều những người theo ngài nhưng ngài vẫn hướng họ về với Chúa, và thậm chí để cho mình bị mất hút trong tù đày và trong cái chết thảm thương dưới tay của vua Hêrôđê.
Lạy Chúa, xin ban thần khí Chúa trên mỗi người chúng con, để mọi việc chúng con làm đều vinh danh Chúa, và để con can đảm từ bỏ mình mỗi ngày mà bước đi với Chúa mỗi ngày trong cuộc đời.
Têrêsa Mai An
Gp. Mỹ Tho