21.08.2017
THỨ HAI TUẦN XX THƯỜNG NIÊN
Thánh Piô X, giáo hoàng
Mt 19,16-22
Lời Chúa:
“Tất cả những điều đó, tôi đã tuân giữ, tôi còn thiếu điều gì nữa không?” (Mt 19,20)
Câu chuyện minh họa:
Dov Ber là một con người rất không bình thường. Những ai đến gặp ông đều run cầm cập. Ông là một học giả Thánh Kinh có tiếng tăm, cứng cỏi không chút khoan nhượng trong lập trường của mình. Không ai trông thấy ông cười bao giờ. Ông tin tưởng mãnh liệt vào những khổ chế tự nguyện. Ông thường giữ chay liên tục nhiều ngày. Sự khổ hạnh của Dov Ber cuối cùng đã có tác dụng trên ông. Ông ngã trọng bệnh và các bác sĩ đành bó tay không thể chữa chạy được. Cuối cùng, có người đề nghị: “Tại sao không cầu cứu đến Baal Shem Tov?”
Dov Ber đồng ý, dù ban đầu ông phản kháng ý kiến đó – bởi vì ông rất dị ứng với Baal Shem, người mà ông cho là một kẻ dị giáo. Thật vậy, trong khi Dov Ber tin rằng đời sống chỉ có ý nghĩa xuyên qua các nỗi thống khổ, thì Baal Shem lại tìm cách xoa dịu các nỗi đau và công khai giảng dạy rằng chính tinh thần vui tươi phấn khởi mới đem lại ý nghĩa cho cuộc đời.
Baal đến vào lúc đã quá nửa đêm. Ông vận áo khoác len và đội một chiếc mũ lông thú rất đẹp. Bước vào phòng người bệnh, ông chìa ra một quyển sách. Dov Ber cầm lấy, mở sách và bắt đầu đọc lớn tiếng.
Dov Ber đọc được chừng một phút, Baal Shem nói cắt ngang: “Thiếu một cái gì đó rồi. Thiếu một cái gì đó trong đức tin của ông.”
“Cái gì?” Dov Ber hỏi.
“Linh hồn.” Baal Shem trả lời.
Suy niệm:
Người thanh niên nhận thấy sự khôn ngoan nơi Đức Giêsu nên muốn gặp Ngài. Nhưng khi gặp Ngài, của cải đã chiếm hết tâm hồn anh, anh không thể tìm kiếm điều quý giá. Anh ta thiết nghĩ chỉ tuân giữ những gì cha ông truyền lại là đủ rồi. Nhưng Đức Giêsu muốn anh đi xa hơn nữa, là đón nhận sự sống đời đời, đó là nghe và thi hành Lời Chúa. Thật ra, của cải tự nó không là tội, nhưng khi người ta quá bám víu vào nó, thì nó trở thành vật cản ta đến với Chúa. Chúa không đòi hỏi chúng ta sống không có của cải, nhưng không bám víu vào nó, biết chia sẻ với anh chị em mình, mở rộng tương giao với anh chị em mình… thì Nước trời sẽ gần chúng ta.
Lạy Chúa, xin cho con tin nhận Chúa là sự sống của con, để không gì làm cản trở con đến với Chúa. Amen.
22.08.2017
THỨ BA TUẦN XX THƯỜNG NIÊN
Đức Maria Nữ Vương
Lc 1,26-38
Lời Chúa:
“Đối với Thiên Chúa không có gì là không thể làm được”. (Lc 1,37)
Câu chuyện minh họa:
Ngày 10.03.1615 tại Glascow, một vị thừa sai nổi tiếng, đó là cha Ogilive bị hành quyết vì tội rao giảng Phúc Âm. Trong giây phút cuối cùng đứng trên đoạn đầu đài, nhìn thấy hàng ngàn người đến xem, ngài muốn để lại cho họ một kỷ niệm, nên đã lấy cỗ tràng hạt của mình mà ném vào đám đông. Xâu chuỗi rơi trúng một ông hoàng nước Hung Gia Lợi đang trên đường du học và đã có một đời sống không mấy tốt đẹp. Ông hoàng này đã thực sự xúc động khi nhận lấy xâu chuỗi, và cũng nhờ xâu chuỗi, ông đã từ bỏ được nếp sống tội lỗi, trở nên một người đạo đức và yêu mến kinh Mân Côi.
Suy niệm:
Cuộc đời chúng ta không ai đi trong hạnh phúc mà không phải qua khó khăn. Nếu chúng ta biết chạy đến với người Mẹ thân yêu của chúng ta là Đức Maria, chắc hẳn rằng, Mẹ sẽ bênh đỡ và gìn giữ chúng ta, Mẹ sẽ chuyển cầu cho chúng ta cách đắc lực. Vì thế, chúng ta cần học nơi Mẹ tinh thần phó thác và xin vâng như Mẹ. Từ tiếng xin vâng, Mẹ đã để cuộc đời Mẹ cho Chúa dìu dắt, Mẹ không còn sống cho mình nữa nhưng sống cho Thiên Chúa, và hằng kết hiệp với Ngài. Với hai tiếng xin vâng, công trình cứu độ của Chúa được thực hiện, Mẹ trở nên cung điện cho Chúa ngự vào.
Chúng ta cũng hãy chuẩn bị tâm hồn để trở nên cung điện cho Chúa ngự, bằng việc siêng năng lắng nghe và suy niệm Lời Chúa, để Lời Chúa tác động và biến đổi chúng ta mỗi ngày.
Lạy Chúa, xin dùng con như khí cụ của Chúa, để thánh ý Ngài luôn được thực hiện nơi con.
23.08.2017
THỨ TƯ TUẦN XX THƯỜNG NIÊN
Mt 20,1-16a
Lời Chúa:
“Này bạn, tôi đâu có xử bất công với bạn…”. (Mt 20,13).
Câu chuyện minh họa:
Tại các thành phố hiện nay, cơn sốt về nhà đất mỗi ngày một gia tăng. Một mảnh đất hôm qua chẳng có giá trị gì, thế mà hôm nay có thể trở thành tài sản lớn.
Có một bác nông dân sống ở ven đô, bác nhẩm tính trong đầu rằng: Theo thời giá, miếng đất của bác có thể bán được hai mươi cây vàng. Nhưng rồi có người đến trả cho bác những hai mươi lăm cây. Bác mừng rỡ bán vội.
Liền sau đó, người bên cạnh bán miếng đất chỉ bằng nửa miếng đất của bác mà cũng được hai mươi lăm cây. Bác tiếc ngẩn tiếc ngơ và lên tiếng cự lại người mua hai miếng đất ấy. Và người mua đã trả lời bác:
– Này bác, bộ tôi phỉnh gạt bác à. Bác đã chẳng thỏa thuận với tôi hai mươi lăm cây sao? Hay là bác ganh tị vì tôi đã rộng lượng.
Suy niệm:
Thường khi chúng ta hay so đo với những người có phúc, may mắn, giàu có… hơn mình. Khi chúng ta làm như thế là chúng ta phạm phải sai lầm là xét đoán người khác theo kiểu thế gian. Hôm nay Chúa mời gọi chúng ta biết chấp nhận cuộc sống của mình. Chúa không xét chúng ta theo một tiêu chuẩn nào hết, Ngài chỉ xét nơi mỗi người chúng ta về hành vi chúng ta thuộc về Chúa đến đâu, tình yêu của Chúa đối với chúng ta tới mức độ nào.
Thiên Chúa luôn đối xử công bằng với mỗi chúng ta, và mong muốn mỗi người được ơn cứu độ. Hình ảnh ông chủ ra chợ tìm người làm vườn là hình ảnh Thiên Chúa luôn đi tìm kiếm chúng ta mỗi ngày, mỗi giờ…, đó là một Thiên Chúa luôn yêu thương con người. Vì thế, không ai có quyền ganh tị hay so đo với người khác, vì mỗi người đều được Chúa mời gọi, kẻ trước người sau.
Lạy Chúa, xin cho con thấy hạnh phúc với những gì con đang có, và biết mở rộng vòng tay đón nhận những anh chị em kém may mắn hơn con, để họ cũng được hạnh phúc.
24.08.2017
THỨ NĂM TUẦN XX THƯỜNG NIÊN
Thánh Barthôlômêô tông đồ
Ga 1,45-51
Lời Chúa:
Ông Nathanaen hỏi Người: “Làm sao Ngài lại biết tôi?”. (Ga 1,48).
Câu chuyện minh họa:
Có người lái buôn kia quyết đi tìm điều quý giá nhất trên đời, nhưng đó không phải là vàng bạc, đá quý, mà là Thiên Chúa. Anh đi mãi, đi mãi, và tìm đủ loại sách, mọi bậc thánh hiền nhưng vẫn không gặp được Thiên Chúa.
Một ngày kia, đang thơ thẩn trên dòng sông, bỗng anh thấy một đàn vịt. Đàn vịt con cứ muốn rời mẹ để đi kiếm ăn riêng. Vịt mẹ cứ phải lặn lội tìm hết con này đến con kia mà không tỏ ra giận dữ. Nhìn cảnh vịt mẹ cứ mãi tìm con, anh ta mỉm cười và đứng dậy trở về quê hương, hân hoan nói với mọi người rằng: Tôi đã đi tìm Thiên Chúa, và cuối cùng tôi khám phá ra rằng chính Ngài đã đi tìm tôi.
Suy niệm:
Nathanaen được Chúa kêu gọi qua lời giới thiệu của Philipphê. Ban đầu Nathanaen cũng có chút thành kiến vì gia phả của Chúa Giêsu không có gì đặc biệt. Một vị ngôn sứ làm sao lại xuất thân từ một làng quê nghèo Nadaret, cha mẹ Người là người dân bình thường. Với lời kêu gọi “đến mà xem” của Philipphê, ông đã đến xem. Chính cái nhìn của Chúa Giêsu đã làm ông ngỡ ngàng khi Ngài biết rõ mọi sự về con người của ông: không có gì gian dối.
Hôm nay, Chúa cũng đang chờ đợi và tìm kiếm mỗi người chúng ta, Ngài biết rõ mỗi người và đích thân tìm gặp chúng ta. Và khi đã gặp rồi, Ngài cũng muốn chúng ta giới thiệu Chúa cho người khác để họ tìm kiếm Ngài và đi theo Ngài.
Lạy Chúa, mỗi ngày Ngài vẫn đang chờ đợi con, Ngài vẫn mong con tìm thấy Ngài khi ánh mắt Ngài luôn dõi theo con, nhưng con đã không thấy Ngài vì những lối mòn của ích kỷ, tham vọng, đua đòi… đã chế ngự con. Xin cho con vượt lên những điều ấy để con nhận ra Chúa đang ở trước mặt con.
25.08.2017
THỨ SÁU TUẦN XX THƯỜNG NIÊN
Mt 22,34-40
Lời Chúa:
“Thưa Thầy, trong sách luật Môsê, điều răn nào là điều răn trọng nhất?”. (Mt 22,36).
Câu chuyện minh họa:
Câu chuyện được kể về một đôi vợ chồng tới gặp cha sở và nói: “Thưa cha, chúng con sắp ly dị, nhưng chúng con muốn xin cha cho chúng con biết ý kiến?” Cha sở suy nghĩ giây lát rồi quay sang hỏi người chồng: “Thánh Kinh dạy rằng con phải yêu thương vợ con như Chúa Giêsu Kitô đã yêu thương Hội Thánh. Con có thể thực hành được điều đó không?” Người chồng thưa: “Thưa không. Con không nghĩ con giữ được điều đó”. Cha sở nói: “Vậy thì con hãy bắt đầu ở mức độ thấp hơn vậy. Thánh Kinh dạy rằng con phải yêu thương người lân cận như yêu chính mình. Con có thể yêu thương vợ con một cách tối thiểu như vậy được không?” Người chồng nói, “Thưa cha không. Điều này cũng còn quá cao!” Một cách tuyệt vọng, sau cùng cha sở đành nói: “Thánh Kinh cũng dạy rằng, con hãy yêu thương kẻ thù của con, thôi con hãy về nhà và bắt đầu từ đó đi!”
Suy niệm:
Bản chất của Thiên Chúa là tình yêu. Chúng ta cũng được dựng nên giống hình ảnh Ngài nên chúng ta vẫn mãi khao khát và tìm kiếm tình yêu. Đó cũng là điều răn duy nhất mà Chúa muốn mỗi người chúng ta phải chu toàn. Mến Chúa xem ra dễ thực hành, còn yêu người có vẻ hơi khó. Vì thể hiện lòng mến Chúa bằng việc đọc kinh, cầu nguyện, dự lễ… Còn yêu người thì làm sao được khi họ là người làm phiền lòng ta, gây phiền phức cho ta, thù nghịch với ta… Đó chỉ là những suy nghĩ theo lẽ thường tình, nhưng Chúa muốn chúng ta vượt lên trên những lẽ thường tình đó, để đạt đến mức độ yêu thương đúng mực. Nghĩa là chúng ta phải yêu người thân cận như chính bản thân mình, yêu thương kẻ thù và những người xúc phạm đến ta. Điều này thật khó khi chúng ta không yêu mến Chúa thật sự.
Xin cho con nhận ra sự hiện diện của Chúa nơi tha nhân, để cùng với anh chị em con nắm tay nhau, làm thành một vòng tròn yêu thương và Chúa là tâm điểm.
26.08.2017
THỨ BẢY TUẦN XX THƯỜNG NIÊN
Mt 23,1-12
Lời Chúa:
“Trong anh em, người làm lớn hơn cả, phải làm người phục vụ anh em.” (Mt 23,11).
Câu chuyện minh họa:
Bác Sĩ Loyar, một y sĩ trẻ làm việc tại bệnh viện Gemelli đã kể lại việc ra đời của nhóm tự nguyện phục vụ, một nhóm đã cộng tác với công việc của Mẹ Têrêsa Calcutta như sau:
Tất cả đều bắt đầu từ lúc Mẹ Têrêsa Calcutta bước vào bệnh viện Gemelli để nhận văn bằng danh dự y khoa mà bệnh viện đã quyết định trao cho Mẹ.
Hôm đó Mẹ Têrêsa hướng về chúng tôi và nói: “Xin quí vị phục vụ sự sống luôn. Nếu có khi nào gặp một phụ nữ phân vân lưỡng lự, không biết chọn việc giữ lấy đứa con mình hay là phá thai, thì xin quí vị đừng bỏ người ấy trong niềm cô đơn, nhưng hãy nhớ rằng, dòng Thừa Sai Bác Ái có một nhà dành riêng cho các bà Mẹ độc thân. Nhà này luôn sẵn sàng đón nhận những bà mẹ gặp những hoàn cảnh khó khăn.”
Câu nói đơn sơ của Mẹ Têrêsa đã đánh động tâm hồn tôi. Tôi suy nghĩ nhiều về những lời này. Vài ngày sau, tôi gặp một nữ tu dòng Thừa Sai Bác Ái đưa hai phụ nữ da đen đến xin khám nghiệm tại bệnh viện Gemelli. Thế là tôi tự nguyện lãnh nhận công việc ấy.
Kể từ hôm đó, tôi trở thành một trong những nhân viên của nhóm tự nguyện phục vụ, cộng tác với công việc của Mẹ Têrêsa. Ngày nay nhóm tự nguyện phục vụ này gồm một ê-kíp chuyên viên, có các bác sĩ sản khoa, các trợ tá xã hội. Ngoài ra còn có một số các cặp vợ chồng đến để phụ giúp các chị em nữ tu, trong công việc phục vụ mỗi ngày.
Một nhà sinh vật học trong nhóm đã nói rằng: “Lúc đầu, tôi tưởng tôi đến đây để phục vụ, để cho đi một cái gì đó. Nhưng bây giờ thì tôi nhận thức rõ ràng được rằng, những gì mà tôi cho đi khi phục vu, chỉ là một giọt nước trong đại dương mênh mông của những gì mà tôi lãnh nhận được. Mỗi khi ra về, tôi có cảm tưởng như con tim tôi tràn đầy tình thương hơn. Tâm hồn tôi trở nên thênh thang hơn là khi tôi mới bước vào phục vụ”.
Suy niệm:
Chính trong việc phục vụ, chúng ta nhận được niềm vui và hạnh phúc, nơi đó chúng ta khám phá ra điều này, không phải khi chúng ta phục vụ là chúng ta cho đi nhưng là lúc chúng ta nhận lãnh.
Khi xuống thế làm người Chúa đã đến trong thái độ phục vụ chứ không đến như một vị vua ngự trên ngai tòa. Ngài đã đến sống với con người, với nỗi khổ cực của một gia đình thiếu thốn, cảm thông với những bệnh hoạn tật nguyền của con người, và đem người tội lỗi trở về với Cha… Chính trong đời sống gương mẫu ấy, Ngài dạy mỗi người chúng ta đừng dùng những lời nói xuông như những kinh sư “họ nói mà không làm”. Vì những lời nói dù có hay mấy đi nữa, mà người giảng dạy không sống được như vậy, thì chẳng mang lại kết quả gì.
Lạy Chúa, xin cho mỗi người chúng con luôn mang nơi mình tinh thần phục vụ để mỗi ngày con trở nên giống Chúa và trở nên hoàn thiện bản thân mình hơn.
Têrêsa Mai An
Gp. Mỹ Tho