23.01.2023
THỨ HAI TUẦN III THƯỜNG NIÊN
MỒNG HAI TẾT. KÍNH NHỚ TỔ TIÊN ÔNG BÀ
Mc 3,22-30
Lời Chúa:
“Ai nói phạm đến Thánh Thần, thì chẳng đời nào được tha, mà còn mắc tội muôn đời.” (Mc 3,29)
Câu chuyện minh họa:
Vào năm 1976, ngay xóm tôi ở có em gái nghèo chừng mười lăm tuổi đi giúp việc nhà cho một gia đình giàu có. Gia đình này vừa mới tậu một bức tranh thêu rất đẹp nên bức hoành phi sơn son thếp vàng cũ kỹ có mấy chữ mạ vàng khá lớn, lâu nay được treo ở gian giữa ngôi nhà, giờ đây bị tháo xuống để nhường chỗ cho bức tranh thêu quý giá. Trong thâm tâm bà chủ nghĩ rằng bức hoành phi này có chữ mạ bằng thứ giấy vàng rẻ tiền nên giá trị chẳng là bao.
Bà chủ giao bức hoành cho cô gái giúp việc đem về nhà tuỳ nghi sử dụng. Cô gái đem về cho em chơi. Chơi chán rồi chúng xé vụn phần bằng giấy ra, xé luôn cả những chữ vàng, xả rác đầy nhà, khiến người mẹ phải mất công quét dọn và đổ ra hố rác.
Khi đốt rác vào lúc trời tối, bọn trẻ phát hiện những dòng chữ vàng trên bức hoành phi không bị thiêu rụi mà lại sáng ngời lên trong lửa và kết tụ lại thành những vụn nhỏ ngời sáng ánh vàng. Hoá ra những dòng chữ trên bức hoành là thứ chữ mạ bằng vàng thật chứ không phải là giấy mạ vàng!
Thế là người nhà hăm hở xăm xoi đào bới, sàng sảy đống tro tàn để tìm kiếm và cuối cùng thu lại được năm sáu chỉ vàng!
Cả gia đình vui mừng quá đỗi, vì vào thời đó, kiếm được chừng ấy vàng chẳng khác gì trúng lô độc đắc
Suy niệm:
Nhờ ngọn lửa bốc cháy những chữ vàng kia đã trở nên có giá trị. Mỗi người chúng ta trở nên có giá trị trước mặt Chúa nhờ sự soi sáng của Thánh Thần. Nếu không có ngọn lửa Thánh Thần thì làm sao có Mẹ Têrêsa Calcutta dùng cả cuộc đời cho người nghèo; nếu không có sự thúc đẩy của Thánh Thần thì sẽ không có Phanxicô Xaviê từ bỏ công danh, dấn thân truyền giáo nơi miền đất Á Châu xa xôi… và nếu không có Chúa Thánh Thần, thì làm sao có những Kitô tin theo Chúa.
Lạy Chúa, xin giúp chúng con nhận ra quà tặng quý giá mà Chúa ban tặng cho mỗi người chúng con là Thánh Thần Chúa, đó là quà tặng nhưng không, để nhờ đó chúng con lắng nghe được tiếng Chúa và thực thi thánh ý Ngài.
24.01.2023
THỨ BA TUẦN III THƯỜNG NIÊN
MỒNG BA TẾT. THÁNH HÓA CÔNG ĂN VIỆC LÀM
Thánh Phanxicô Salêsiô, giám mục, Tiến sĩ Hội thánh
Mc 3,31-35
Lời Chúa:
“Ai thi hành ý muốn của Thiên Chúa, người ấy là anh chị em tôi, là mẹ tôi.” (Mc 3,35)
Câu chuyện minh họa:
Xưa có một người bị ngờ là kẻ trộm, phải giam ở trong ngục, không ai được vào thăm hỏi. Một hôm, bà mẹ làm cơm nhờ người canh ngục mang vào. Người kia trông thấy mâm cơm, khóc nức nở, không sao ăn được. Người canh ngục hỏi tại làm sao. Người kia nói:
– Tôi ở nhà hay ăn canh hẹ; mẹ tôi thường rửa từng cái nõn hẹ, ngắt thật đều, nấu cho tôi ăn. Nay trong mâm cơm có bát canh hẹ, chắc là mẹ tôi đã từ xa lặn lội đến đây, không được giáp mặt tôi, tôi lại không được ra ngoài để hầu hạ mẹ tôi, xót xa biết là dường nào.
Người canh ngục thương tình, vào bẩm chuyện với quan. Quan nghĩ: “Người có hiếu như thế, tất là người tốt”, bèn đem án xét lại thì quả là bị kẻ thù vu cáo. Lập tức, quan làm tờ thân oan ngay cho. Người kia được tha về.”
Suy niệm:
Chúa Giêsu cũng xuất thân trong một gia đình như mỗi người chúng ta nghĩa là có cha, có mẹ. Hơn nữa, Ngài cũng có một gia đình thiêng liêng là các môn đệ và những người lắng nghe lời rao giảng của Ngài. Đức Mẹ vừa thuộc về gia đình tự nhiên vừa thuộc về gia đình thiêng liêng của Chúa, vì Mẹ lắng nghe và thi hành ý muốn của Chúa.
Qua Bí tích Rửa Tội, chúng ta được gia nhập vào Giáo hội, nghĩa là trở thành con cái Chúa, là thành viên của gia đình Chúa, nhưng đó chỉ là bước khởi đầu. Chúng ta chỉ thực sự thuộc về gia đình Chúa khi chúng ta tuân hành thánh ý Người và thực thi điều Người dạy. Muốn được như thế, chúng ta phải lắng nghe tiếng Chúa và gắn bó mật thiết với Người.
Lạy Chúa, xin dạy con biết lắng nghe và thi hành ý muốn của Chúa để con mãi thuộc về Chúa, và được sống với Chúa trong gia đình thiêng liêng của Ngài.
25.01.2023
THỨ TƯ TUẦN III THƯỜNG NIÊN
Thánh Phaolô tông đồ trở lại
Mc 16,15-18
Lời Chúa:
“Anh em hãy đi khắp tứ phương thiên hạ, loan báo Tin Mừng cho mọi loài thụ tạo” (Mc 16,15)
Câu chuyện minh họa:
Hùng và Cường là hai anh em trong một gia đình hạnh phúc và êm ấm tại một thôn làng nhỏ ở miền Trung. Đời sống an bình bên luỹ tre xanh kéo dài chưa được bao lâu thì chiến tranh nổ ra dữ dội khiến gia đình Hùng và Cường phải theo đoàn người sơ tán.
Trên con đường lánh nạn, bom đạn vô tâm đã trút xuống đầu dân lành vô tội, gây nhiều cái chết đau thương. Dưới lằn bom đạn kinh hoàng, ai nấy cắm đầu chạy trối chết và rồi sau đó, khi đến nơi an toàn, cha mẹ của Cường không thấy Cường đâu nữa. Thế là cả ba người – cha, mẹ và Hùng – quay quắt tìm kiếm Cường suốt cả mấy ngày nhưng cũng hoài công. Bị lạc mất con, cha mẹ Cường gặm nhấm nỗi đau buồn suốt ngày nầy qua tháng khác.
Vì quá thương nhớ Cường, nên trong mỗi bữa ăn, khi dọn cơm lên, ngoài những chén cơm của hai ông bà và Hùng, cha mẹ còn dọn thêm cho Cường một chén, mặc dù Cường không hiện diện. Rồi khi dựng lại ngôi nhà mới, cha mẹ cũng dành riêng cho Cường một phòng, có cả giường, gối hẳn hoi, dù hiện thời không biết Cường lưu lạc phương nao.
Thường ngày, ông bà vẫn nhắc nhở Hùng hãy cố gắng cất bước tìm em: “Con ơi, lòng cha mẹ rất buồn đau, ngồi đứng không yên khi vắng bóng em con trong ngôi nhà nầy. Con đã khôn lớn rồi, con hãy lên đường tìm em về cho cha mẹ”.
Nghe lời cha mẹ nỉ non, Hùng cảm thấy chột dạ, nên cũng dạ dạ vâng vâng nhưng rồi mãi lo vui chơi với bạn bè, nên cũng chẳng cất bước tìm em.
Qua những lần sau, cha mẹ Hùng lại năn nỉ: “Xưa rày ở cùng cha mẹ, con được ăn ngon mặc đẹp, được cắp sách đến trường… nhưng em con có thể đang phải đói khát, thất thểu bơ vơ, không người săn sóc… Con hãy tìm kiếm và đưa em con về đoàn tụ dưới mái nhà nầy. Được thế, cha mẹ có nhắm mắt cũng an lòng thoả dạ…”. Lần nầy cũng như bao lần trước, Hùng cứ dạ dạ vâng vâng rồi để đó. Cậu cứ mãi lo việc mình, lo vui đùa với chúng bạn, không màng gì đến em…
Suy niệm:
Người cha người mẹ mong muốn quy tụ những người con như thế nào thì Thiên Chúa cũng luôn yêu thương và muốn đoàn tụ tất cả trong một gia đình, nhất là những người con đi lạc. Mỗi người chúng ta có nhiệm vụ tìm kiếm và đưa về cho Chúa những người anh em đã lạc xa Chúa. Khi lãnh nhận Bí tích Rửa Tội, chúng ta lãnh nhận sứ mạng truyền giáo, và sứ mạng ấy phải được thực hiện trong tinh thần yêu mến, vì có tình yêu chúng ta sẽ hăng say hơn, dấn thân cách quảng đại hơn, nhờ tình yêu con người được nối kết với nhau và đến gần Chúa hơn.
Lạy Chúa, xin cho con lòng yêu mến Chúa để con hăng say đem tin mừng Chúa cho anh chị em con, nhất là những người chưa nhận biết Chúa.
26.01.2023
THỨ NĂM TUẦN III THƯỜNG NIÊN
Thánh Timôthêô và thánh Titô, giám mục
Lc 10,1-9
Lời Chúa:
“Chúa chỉ định 72 người khác, và sai các ông cứ từng hai người một đi trước, vào tất cả các thành, các nơi mà chính Người sẽ đến.” (Lc 10,1)
Câu chuyện minh họa:
Một triết gia Ấn Độ đã nhìn lại quãng đời đi của mình như sau: Lúc còn trẻ, tôi là một người có đầu óc cách mạng. Lời cầu nguyện duy nhất mà tôi dâng lên Thượng Đế là: Lạy Chúa, xin ban cho con nghị lực để thay đổi thế giới.
Đến tuổi trung niên, tôi mới nhận thấy rằng một nửa đời tôi đã qua đi mà tôi chưa thay đổi được một người nào. Lúc đó, tôi mới cầu nguyện với Thượng Đế: Lạy Chúa, xin ban cho con ơn được biến cải tất cả những người con đã gặp gỡ hằng ngày, nhất là gia đình con, bạn bè con. Làm được như thế là con mãn nguyện rồi.
Nhưng giờ đây, cuộc đời đã về chiều, tôi mới nhận thức rằng tôi đã khờ dại biết bao: làm sao biến đổi cuộc đời người khác khi ta chưa biến đổi được bản thân ta. Thế nên giờ này, tôi chỉ còn biết cầu nguyện như sau: Lạy Chúa, xin ban cho con ơn được thay đổi chính con.
Suy niệm:
Người môn đệ của Chúa khi thi hành sứ vụ cần phải cải thiện chính bản thân mình, thay đổi chính mình thì mới có sức thuyết phục người khác. Mỗi người khi lãnh nhận Bí tích Rửa Tội là đã được thông chia sứ mạng loan báo Tin Mừng. Sứ mạng này tùy hoàn cảnh của mỗi người mà có cách thi hành khác nhau. Tin mừng có thể được loan báo trong cách sống, trong công việc, trong cách phục vụ…
Lạy Chúa, xin giúp con biết dùng chính đời sống mình mà loan báo Tin Mừng Nước Chúa.
27.01.2023
THỨ SÁU TUẦN III THƯỜNG NIÊN
Mc 4,26-34
Lời Chúa:
“Chuyện Nước Thiên Chúa thì cũng tựa như chuyện một người vãi hạt giống xuống đất. Đêm hay ngày, người ấy có ngủ hay thức, thì hạt giống vẫn nẩy mầm và mọc lên, bằng cách nào thì người ấy không biết.” (Mc 4,26-27)
Câu chuyện minh họa:
Thầy Mạnh Tử thuở nhỏ, nhà ở gần nghĩa địa, thấy người ta đào, chôn, lăn, khóc, về nhà cũng bắt chước đào chôn lăn khóc. Bà Mẹ thấy thế nói “Chỗ này không phải chỗ con ta ở được”. Rồi dọn nhà ra gần chợ. Thầy Mạnh Tử ở gần chợ thấy người buôn bán điên đảo, Bà mẹ thấy thế lại nói: “Chỗ này cũng không phải chỗ con ta ở được”. Bèn dọn nhà đến ở cạnh trường học. Thầy Mạnh Tử ở gần trường học, thấy trẻ đua nhau học tập lễ phép, cắp sách vở. Bấy giờ bà mẹ mới vui lòng nói: “Chỗ này là chỗ con ta ở được đấy”.
Một hôm, thầy Mạnh Tử thấy nhà hàng xóm giết lợn, về hỏi mẹ: “Người ta giết lợn làm gì thế? “ Bà mẹ nói đùa: “Để cho con ăn đấy!. Nói xong, bà nghĩ lại, hối rằng: “Ta nói lỡ mồm rồi. Con ta thơ ấu, trí thức mới mở mang mà ta nói dối nó thì chẳng ra ta dạy nó nói dối hay sao? Rồi bà đi mua thịt lợn về cho con ăn thật.
Lại một hôm thầy Mạnh Tử đang đi học, bỏ học về nhà chơi. Bà mẹ đang ngồi dệt cửi, trông thấy liền cầm dao cắt đứt tấm vải đang dệt trên khung mà nói rằng: “Con đang đi học mà bỏ học thì cũng như ta đang dệt tấm vải này mà cắt đứt đi vậy”. Từ hôm đó Mạnh Tử học tập rất chuyên cần, rồi về sau thành một bậc đại hiền. Thế chẳng là nhờ có cái công giáo dục quí báu của bà mẹ hay sao?
Suy niệm:
Tâm hồn con người là một mảnh đất, gia đình cũng là mảnh đất, nơi gieo trồng và nảy mầm hạt giống đức tin. Thiên Chúa đã gieo hạt giống của Ngài, để cùng với ân sủng và sự trợ giúp của Ngài mà hạt giống âm thầm phát triển, trổ sinh hoa trái. Trong quá trình lớn lên của hạt giống, không thể tránh khỏi những khó khăn, thử thách, chúng ta cứ tin tưởng vào sự quan phòng của Thiên Chúa, Ngài sẽ giúp chúng ta vượt thắng.
Lạy Chúa, xin giúp con sống tốt ơn gọi Kitô hữu mỗi ngày để những gì Chúa muốn con thực hiện đều đẹp ý Chúa.
28.01.2023
THỨ BẢY TUẦN III THƯỜNG NIÊN
Thánh Tôma Aquinô, linh mục, TsHT
Mc 4,35-41
Lời Chúa:
“Người thức dậy ngâm đe gió và truyền cho biển: Im đi! Câm đi! Gió liền tắt và biển lặng như tờ.” (Mc 4,39)
Câu chuyện minh họa:
Thánh Martinô thành Tour, thời còn trai trẻ, một lần đi ngang qua ngọn núi An-pơ ngài bị rơi vào tay bọn cướp. Chúng lột hết cả hành trang tiền bạc. Môt tên cầm dao kề vào cổ đòi giết ngài, ngài vẫn đứng yên chờ chết. Dáng vẻ can đảm và bình tĩnh của ngài khiến tên cướp đầu đảng giật mình thán phục. Hắn chạy vội lại giật con dao ném xuống đất và hỏi ngài tại sao chẳng có chút gì sợ sệt khi thấy cái chết đang kề bên cổ. Ngài trả lời, đã có Thiên Chúa hằng thương yêu săn sóc lúc sống cũng như lúc chết thì cái chết nào có nghĩa lý gì mà sợ.”
Suy niệm:
Thiên Chúa luôn can thiệp vào cuộc sống của chúng ta, mà dường như chúng ta đã ít lần hay không nhận ra được điều đó. Các môn đệ đã đi theo Chúa, chứng kiến những việc Chúa làm nhưng các ông cũng chưa nhận ra Ngài là Thiên Chúa. Mỗi người chúng ta cần đặt lại cho cuộc đời mình: Đức Kitô là ai trong cuộc đời tôi? Trong những biến cố của cuộc đời, tôi có nhận ra bàn tay uy quyền của Chúa hay không. Để làm được điều đó, chúng ta cần sống mối tương quan mật thiết với Chúa, chúng ta mới nhận ra ân ban của Ngài và những điều kỳ diệu trong cuộc đời chúng ta.
Lạy Chúa, có những sóng gió trong cuộc đời con, Chúa luôn ở bên mà con đâu nhận ra; có những hạnh phúc con có được mà con đâu biết chính Chúa đã làm cho con. Xin ban thêm cho con lòng yêu mến Chúa để con biết Chúa yêu con đến dường nào, và để con nhận ra lòng thương xót vô bờ của Chúa hằng ấp ủ cuộc đời con. Amen.
Têrêsa Mai An
Gp. Mỹ Tho