Thật bàng hoàng khi hay tin Cha Phanxicô Salêsiô Nguyễn Quốc Hoàng – Chánh xứ giáo xứ Bình Thuận, giáo hạt Bình An, Tổng giáo phận Sài Gòn – vừa qua đời.
Như một mối duyên, tôi đã đôi lần được gặp và chia sẻ với ngài. Bề ngoài, ngài trắng trẻo, sức khỏe tốt và là một người năng động. Hiện nay, ngài đang toàn tâm toàn ý để xây dựng ngôi thành đường mới cho giáo xứ, thế nhưng ngài đã ra đi về với Chúa khi mọi việc còn dang dở.
Trước đó, vào một buổi chiều như thường lệ, tôi xem tin tức trên các trang mạng: Hãng tin AFP dẫn lời người phát ngôn Bộ Nội vụ Nepal Laxmi Prasad Dhakal ngày 26/4/2015 cho biết, số người thiệt mạng do động đất ở nước Nepal hiện đã lên tới 2.263, ngoài ra còn có 5.838 người bị thương.
Nước Nepal đã từng hứng chịu chín trận động đất lớn, tức trung bình mỗi chu kỳ 75 năm lại xảy ra một trận động đất lớn.
Động đất năm 2011 đã được lưu ý từ năm 1255, tạp chí Slate đã cho biết điều này. Tạp chí Time (Mỹ) ngày 03-2-2011 có bài viết dẫn lời các chuyên gia, dự báo trận động đất năm 1934 nếu xảy ra ở Nepal, có thể làm 100.000 người chết, 200.000 người bị thương và 50% trong 2,5 triệu dân ở Kathmandu phải sơ tán. Thực tế đã xảy ra, trận động đất năm 1934 mạnh 8,3 độ Richter, phá hủy ba thành phố lớn trong thung lũng Kathmandu (Kathmandu, Patan và Bhaktapur), có từ 10.000 – 20.000 người thiệt mạng, trong đó có hơn 8.500 người chết tại Kathmandu.
Năm 2005, báo The Economist (Anh) giải thích: Thủ đô Kathmandu nằm trong thung lũng vốn là lòng hồ cũ, do đó nếu có động đất sẽ dẫn đến rung chấn rất mạnh. Báo mô tả trong trận động đất năm 1934, mặt đất uốn lượn như sóng biển. Ngoài nguyên nhân tự nhiên, con người cũng góp phần khiến số thương vong trở nên nghiêm trọng.
Báo Le Monde (Pháp) ghi nhận, không kể các nhà nghiên cứu, nhiều người dân ở Nepal đều biết rõ trận động đất lớn, trước sau cũng sẽ xảy ra, nhưng mọi người vẫn không đề phòng để tránh khỏi tai họa!
Dẫu biết rằng, khi bước chân vào cuộc đời, con người đã chấp nhận qui luật: Sinh – Lão – Bệnh – Tử. Thế nhưng, có những cái chết để lại sự bàng hoàng và nuối tiếc cho mọi người.
Giật mình lại nhớ lời Thánh Vịnh 90:
“Ngàn năm Chúa kể là gì,
tựa hôm qua đã qua đi mất rồi,
khác nào một trống canh thôi!”(câu 4)
“Đời chúng con tàn tạ, kiếp sống thoảng qua, một tiếng thở dài.
Và, Thánh Vịnh 89 nhắc nhớ chúng ta :
Tính tuổi thọ trong ngoài bảy chục,
Mạnh giỏi chăng là được tám mươi,
Mà phần lớn chỉ là gian lao khốn khổ,
Cuộc đời thấm thoát chúng con đã khuất rồi.
“Xin dạy chúng con đếm tháng ngày mình sống,
ngõ hầu tâm trí được khôn ngoan.”
(Tv 89, 10)
Cuộc đời là như thế đó ! Mong manh, mỏng giòn và vô thường quá.
Những biến cố xảy ra quanh đời ta, ngay bên cạnh ta, những người thân thương nhất của ta sẽ là những điều nhắc nhớ ta về mạng sống, về phận người.
Phận người là thế để rồi ngày lại ngày, ta cố gắng và xin Chúa cho ta bớt đi cái “tôi” trong con người của mình, để ta hành xử với nhau một cách có nhân, có nghĩa và có tình hơn, để lỡ ngày sau khi ta không còn có nhau, ta vẫn còn một chút tình ở lại với nhau.
Những biến cố như thế, nhắc nhớ chúng ta “Từ buổi mai, xin cho đoàn con được no say tình Chúa, để ngày ngày được hớn hở vui ca” (Tv 89, 14).
Xin cho mỗi người chúng ta luôn cảm nghiệm được tình Chúa luôn bao bọc ta suốt cuộc đời, để khi Chúa chợt đến mời gọi ta bước theo Ngài, ta luôn sẵng sàng ra đi theo tiếng gọi của Chúa.
Micae Bùi Thành Châu