Đã 95 tuổi rồi, nằm viện từ mấy tuần qua với các cơn đau hành hạ nên chẳng thể dâng Lễ được, ấy thế mà từ sáng sớm hôm nay cụ linh mục lại lẩn thẩn xếp tiền cho ngay ngắn và cho vào phong bì. Trong những người đi thăm cụ, kẻ cương trực thẳng thắn thì khó chịu ra mặt: không lo kinh hạt lễ lạy cuối đời mà còn để ý tiền bạc, có ăn uống tiêu xài gì được đâu; người trải nghiệm cuộc đời hơn thì nhẫn nhục chịu đựng: Âu thì cũng thông cảm cho tuổi già và bệnh tật.
Gần trưa, cụ nhất định đòi về. Bệnh viện bắt viết giấy cam kết phải trở lại trước một giờ trưa thì mới cho xuất viện, kẻo lỡ ra …
Về tới căn phòng của mình, dù cần phải có người dìu bước nhưng cụ cứ chầm chậm qua lại, nhìn, ngắm, ngó nghiêng … cơ hồ như nuối tiếc, như vấn vương gì đó. Bất chợt cụ chậm rãi thò tay vào túi áo lấy ra phong bì và bảo: hãy chuyển nó đến chị Tám, một gia đình chỉ có hai mẹ con đơn thân nghèo khổ ở gần nhà thờ.
Sau khi nói chuyện riêng với linh mục nghĩa tử, cụ nói lý do cụ về hôm nay không phải là để trăn trối, quyến luyến căn phòng đơn sơ, vật dụng giản dị, nhưng vì ao ước dâng Thánh Lễ cuối cùng của cuộc đời. Hơn nữa, những tuần qua trong bệnh viện cụ không được dâng Lễ vì quá đau đớn cũng như không có nhà nguyện.
Tham dự Thánh Lễ chỉ hơn mười người với tỷ số tương đương giữa linh mục đồng tế và giáo dân trong phòng nguyện nhỏ bé của nhà hưu linh mục. Cụ chỉ ngồi chứ không đứng được, khuôn mặt hết sức trang nghiêm, mãn nguyện và thi thoảng biểu lộ sự đau đớn. Một sự kết hợp cách nào đó giữa niềm vui với Hy Lễ Thánh Giá.
Thánh Lễ cuối cùng của linh mục là vậy đó.
Những người hiện diện khó mà cầm lòng được khi thấy cụ nhọc nhằn lên xe trở lại bệnh viện, bởi ý thức rằng đây hầu chắc là lần gặp sau cùng với cụ. Gần một thế kỷ trong cuộc đời này, hơn 60 mươi năm linh mục, cụ đã trải qua bao cuộc đưa tiễn với cờ đèn kèn trống, với hàng rào danh dự, với diễn văn trang trọng, nay thui thủi ra khỏi căn phòng thân quen của mình mà không mong có ngày trở lại, đi đến một nơi không ai mong muốn với những cơn đau đớn tột cùng của căn bệnh ung thư giai đoạn cuối. Đến chào cụ trước khi xe lăn bánh, thay vì câu nói thường khi: xin Chúa chúc lành và ban cho cha mau khỏe, mình lại thốt ra: “xin cha cầu nguyện cho con”.
“Xin đừng sa thải con lúc tuổi đà xế bóng.
Chớ bỏ rơi con khi sức lực suy tàn” (Tv 71).
Phêrô Nguyễn Đức Thắng