VATICAN. Một người vô gia cư chết cóng ở Roma, các nữ tu Bái Ái của Mẹ Têrêsa bị giết hại tại Yemen, những người mắc các chứng bệnh hiểm nghèo trong vùng ‘Tam giác Tử thần’ ở phía Nam Italia. Ở nơi đó, việc đốt trái phép các chất thải độc hại đã gây ra những chứng bệnh ung thư và dẫn người ta đến sự tuyệt vọng.
Trong thánh lễ sáng hôm nay, thứ hai ngày 14.03, tại nguyện đường thánh Marta, Đức Thánh Cha Phanxicô đã gợi nhắc lại những sự kiện bi thương trong thời gian gần đây. Đứng trước những ‘vực thẳm tăm tối’ của thời đại, phương cách duy nhất là chúng ta phải tín thác vào Thiên Chúa. Ngay cả khi không hiểu được sự dữ và đau khổ, chúng ta hãy cứ tín thác vào bàn tay của Thiên Chúa, là Đấng chẳng bao giờ bỏ rơi dân Ngài.
Khởi đi từ bài đọc một trích sách Đa-ni-en, Đức Thánh Cha chia sẻ rằng: “Ngay cả khi chúng ta thấy mình đang bước đi trong vực sâu tăm tối nhưng chúng ta đừng sợ hãi trước sự dữ. Su-san-na, một người phụ nữ công chính, sắp bị ‘ô uế’ bởi ước muốn gian tà của hai vị thẩm phán. Bà đã quyết định tín thác vào Chúa và chọn lựa cái chết trong sạch hơn là sống và làm theo điều mà hai người kia mong muốn.
Những khi con bước đi trong vực sâu tăm tối, Chúa ở đâu?
Thiên Chúa luôn ở đồng hành bên cạnh chúng ta, mong muốn những điều tốt lành cho chúng ta và nhất là không bao giờ bỏ rơi chúng ta. Ngày hôm nay, khi chúng ta gặp phải những vực sâu tăm tối, những khó khăn và tai ương; bao nhiêu người chết vì đói khát, vì chiến tranh; bao nhiêu trẻ em bị tàn tật…. Khi hỏi thăm bố mẹ của đứa trẻ, chúng ta mới nhận ra rằng chẳng ai biết căn bệnh ấy là gì. Người ta chỉ biết gọi là bệnh hiếm. Nhưng cũng có những tai ương chúng ta tự gây ra cho mình. Hãy nghĩ tới các chứng bệnh ung thư do đốt các chất thải độc hại ở vùng ‘Tam giác Tử thần’. Khi chứng kiến tất cả những điều này, chúng ta không khỏi thốt lên: ‘Chúa ơi, Chúa đâu rồi? Chúa có còn đồng hành với con nữa không?’ Đây cũng chính là cảm xúc dâng trào nơi tâm hồn đau khổ của bà Su-san-na. Cảm xúc này cũng là của chúng ta khi chứng kiến bốn nữ tu bị sát hại cách tàn bạo. Các chị phục vụ hết mình vì tình yêu nhưng lại bị giết chết bởi sự ghen ghét và hận thù. Khi thấy người ta đóng các cửa biên giới lại và đẩy những người tị nạn ra bên ngoài trong cảnh lạnh lẽo đói khát, chúng ta không khỏi khắc khoải tự hỏi Chúa có còn ở với chúng ta hay không.
Tại sao đứa bé vô tội lại phải chịu đau khổ? Tôi không biết tại sao nhưng tôi tin Chúa
‘Chúa ơi, làm sao con thể tin Chúa khi phải chứng kiến tất cả những nỗi khốn khổ này?’ Vẫn có câu trả lời cho vấn nạn ấy nhưng lại không thể giải thích rõ ràng được. Đứa trẻ có tội tình gì đâu mà phải chịu khổ như thế? Tôi không biết. Với tôi, đó là một mầu nhiệm. Khi chiêm ngắm hình ảnh Đức Giêsu trong Vườn Dầu, tôi được soi sáng ít nhiều để hiểu ra vấn đề, nhưng không phải cái hiểu của trí tuệ mà là cái thấu hiểu của tâm hồn. Đức Giêsu cầu nguyện rằng: ‘Lạy Cha, nếu có thể được, xin cho con khỏi phải uống chén này. Tuy vậy, xin đừng theo ý con, mà xin theo ý Cha.’ Đức Giêsu đã tín thác vào thánh ý Cha. Bởi vì Ngài biết mọi sự sẽ không chấm dứt với những đau khổ và cái chết nhục nhằn. Những lời cuối cùng của Đức Giêsu trên Thánh Giá là: ‘Lạy Cha, con xin phó thác hồn con trong tay Cha.’ Sau đó, Ngài trút hơi thở. Tôi tín thác nơi Thiên Chúa, là Đấng luôn đồng hành với tôi, luôn đồng hành với đoàn dân Chúa, luôn đồng hành với Giáo hội. Đây là một hành vi đức tin. Chúng ta hãy thưa với Chúa: ‘Chúa ơi, con tin Chúa. Con không giải thích được tại sao, nhưng con đặt trọn con người con trong bàn tay Chúa. Bởi vì Chúa biết lý do tại sao.’
Đau khổ và sự dữ sẽ không chấm dứt, nhưng Thiên Chúa luôn ở với chúng ta
Giáo huấn của Đức Giêsu là: ‘Ai tín thác vào Chúa là Vị Mục Tử Nhân Lành sẽ chẳng thiếu thốn gì.’ Ngay cả khi đang bước đi trong những thung lũng âm u, người ấy cũng nhận ra rằng đó chỉ là một khoảnh khắc thôi và Thiên Chúa luôn ở với anh: ‘Côn trượng Ngài bảo vệ, con vững dạ an tâm.’ Đây là một ơn mà chúng ta phải nài xin: ‘Lạy Chúa, xin dạy chúng con biết tín thác vào bàn tay quyền năng Chúa, biết tín thác vào sự hướng dẫn của Ngài ngay cả trong những khi tối tăm, tệ hại và khi cái chết đang gần kề.’ Vì thế, thật là hữu ích nếu ngày hôm nay chúng ta nhìn lại đời sống của mình, nghĩ về những khó khăn đang gặp phải và xin ơn để đặt trọn con người chúng ta vào bàn tay của Thiên Chúa. Hãy nghĩ đến biết bao nhiêu người chẳng hề được quan tâm và chăm sóc trong những giây phút cuối đời. Ba ngày trước, một người vô gia cư đã chết bên đường, ngay tại Roma này. Người ấy đã chết cóng vì lạnh giữa một trung tâm phồn hoa, một thành phố có đầy đủ khả năng để cung cấp những trợ giúp cần thiết. Thế nhưng tại sao lại chẳng có sự quan tâm chăm sóc nào cả? ‘Chúa ơi, mặc dù con không hiểu tại sao, nhưng con tin Chúa, vì Chúa chẳng để con phải thất vọng bao giờ. Không hiểu, nhưng con vẫn trao phó cuộc đời con trong tay Chúa.’”
(Vũ Đức Anh Phương, SJ, RadioVaticana 15.03.2016)