Lạy Chúa!
những ngày con bị bệnh trong nhà Dòng
là những ngày cô đơn và đau đớn.
Một mình giữa căn phòng rộng thênh thang
con cảm thấy thật lẻ loi và trống rỗng
thời gian như kéo dài vô tận…
Con mong cái khoảnh khắc ai đó mở cửa bước vào,
để cho con một cảm giác an toàn
rằng con không đơn côi và bị biến mất
rằng con vẫn là một thành viên của cộng đoàn.
Nhưng nhịp sống cộng đoàn vẫn luôn bận rộn
và tiếp tục bận rộn với công việc và sứ vụ.
Trong những phút giây yếu đuối
con mới thấy mình ích kỷ, và cứ thèm được yêu thương.
Nghe tiếng hát vọng lại từ nhà nguyện,
mà con thì không còn sức trỗi dậy để tham gia
lòng con đầy hoang mang và sợ hãi
về viễn cảnh con sẽ xếp vali rời khỏi cộng đoàn…
Liệu Chúa còn muốn điều gì nơi con nữa chăng?
Ơn gọi này rồi có bền đỗ không?
Tại sao bản thân con có quá nhiều giới hạn và yếu đuối?
Là một người trẻ, con muốn làm nhiều điều lắm,
vậy mà giờ Chúa biểu con nằm yên một chỗ
đầu hàng những cơn đau, gặm nhấm sự cô đơn
Lạy Chúa, cơn đau rồi cũng đi qua,
nhưng lòng con vẫn còn thổn thức lắm.
Cảm ơn Người đã cho con kinh nghiệm của những ngày nằm bệnh,
để giúp con bừng tỉnh về những ảo muội trong đời tu
và những ước mong xa vời mà con tự vẽ lên cho mình.
Bài học ấy với con là một món quà tặng
giúp con hiểu hơn về sự non yếu của mình
và nhắc nhở rằng con cần đến Chúa nhiều hơn nữa.
Xin dạy con sống khiêm nhường và lệ thuộc
để mỗi ngày con có thể đón nhận tình yêu và sự giúp đỡ
từ những anh chị em mà Người gửi đến cho con.
Xin dạy con cách từ bỏ những ý riêng của mình
để đón nhận Thánh Ý của Người
nơi những công việc rất tầm thường
nơi mọi biến cố trong đời sống của con.
Tác giả: Minh Khuê