Cuối tuần, tôi tạt qua nhà người thân thăm hỏi. Lâu không gặp, mọi người chuyện trò thăm hỏi vui vẻ. Điều khiến tôi hạnh phúc nhất là khi nhìn và gọi cháu bé mới 3 tháng tuổi. Nụ cười của bé như xóa tan hết mọi lắng lo, mang lại nơi lòng tôi một cảm giác thảnh thơi, tươi vui và bình yên lạ thường. Tôi chợt nghĩ về sự kỳ diệu của nụ cười.
Con người ta có thể khác nhau về màu da, tiếng nói, phong tục tập quán, nhưng tiếng cười thì không khác biệt. Ngoại trừ những trường hợp vì tâm bệnh hay cố ý lạm dụng để che lấp những thủ đoạn tinh vi hay những ẩn ý không tốt, nụ cười theo lẽ tự nhiên là biểu hiện của sự nhẹ nhàng thảnh thơi, tươi vui hạnh phúc. Do vậy mà người ta hiểu được sự giao tiếp đổi trao qua nụ cười, dẫu có những bất đồng về ngôn ngữ.
Nụ cười quả thực là một quà tặng cho cuộc sống con người. Thật vậy, cứ thể để ý bạn sẽ thấy: Bạn sẽ thấy thế nào khi sau một ngày làm việc chăm chỉ đến căng thẳng, bạn phải tiếp xúc với một người mặt hằm hằm, có nói nhưng chẳng cười, cũng chẳng bày tỏ cảm xúc tươi vui qua nét mặt? Chắc sẽ thêm căng thẳng, nhức đầu đau óc thôi! Sẽ ra sao khi bạn chuyện trò với người có nụ cười tươi trên khuôn mặt? Nhẹ nhàng thong dong tìm đến, và mệt mỏi âu lo tan dần đi. Thật diệu kỳ!
Thế nhưng, nếu để ý ta sẽ thấy một thực tế đó là con người càng lớn càng ít cười. Lại nữa, nụ cười trẻ thơ hồn nhiên, trong sáng, hạnh phúc tươi vui bao nhiêu, thì hầu hết những nụ cười của người lớn mất dần những nét ấy. Tại sao? Vì có quá nhiều thứ phải lo toan? Vì quá tính toán thiệt hơn? …
Đúng là cuộc sống có quá nhiều điều để lo toan tính toán, nhưng đâu ai cấm ta không được cười. Nếu cười đem lại niềm vui, ý nghĩa và sự nhẹ nhàng thanh thản cho cuộc sống, tại sao ta lại không nở một nụ cười trên môi? Dân gian có câu ví von vui mà sâu sắc rằng “một nụ cười bằng mười thang thuốc bổ”. Nếu thế, cuộc sống đang suy nhược của xã hội ngày nay cần những thang thuốc bổ ấy biết chừng nào. Bạn và tôi, tại sao chúng ta không cho đời những thang thuốc bổ ấy?
Ai mà chẳng muốn cười, nhưng cười làm sao được khi cuộc sống còn bao bộn bề, bao nhiêu thứ phải nghĩ, bao điều phải lo! Đúng thế. Nhưng cũng còn một điều đúng khác, đó là chẳng ai cấm mình cười đúng nơi đúng lúc đúng mục đích; cũng chẳng ai bắt mình cười được một nụ cười thực sự là của chính mình, là tự đáy lòng, là chính tâm hồn. Vậy hãy có mục đích để cười và hãy cười với hết cả tâm hồn mình để trao tặng cho cuộc sống những nụ cười. Bởi lẽ, chẳng ai giàu đến mức không cần một nụ cười, cũng chẳng ai nghèo đến độ không có được một nụ cười để tặng trao. Và hãy cười nụ cười của trẻ thơ: không tính toán, không mưu mô thủ đoạn, nhưng yêu đời yêu người, thảnh thơi, tươi vui và bình yên.
Chúng ta cùng cười nhé: ^_^ ! Cám ơn bạn.
Vinhsơn Phạm Văn Đoàn, S.J.