Ngày 13.5.1917 tại Mạc Tư Khoa: Ngày ấy trong lịch phụng vụ Giáo Hội Công Giáo vào năm ấy là ngày Chúa Nhật trước Lễ Chúa Thăng Thiên. Một nữ giáo viên tên là Maria Alexandrowa đang dạy giáo lý cho khoảng 200 em học sinh cả nam lẫn nữ trong một ngôi nhà thờ tại Mạc Tư Khoa, thủ đô Nga Sô. Bỗng nhiên nghe bên ngoài nhà thờ có tiếng ồn ào náo nhiệt, tiếng ngựa hí vang rền với một đám người hỗn tạp la hét và chửi bới tục tằn thô lỗ với những lời phạm thượng. Tiếp đến, đám người đông đảo cỡi ngựa ấy xô sập cánh cửa chính nhà thờ và phóng ngựa vào trong nhà thờ như trên một sân đua ngựa vậy, có người còn trèo lên ngồi trên bàn rước lễ, đập phá bàn thờ và toàn bộ các ảnh tượng trong nhà thờ. Cuối cùng, đoàn người cỡi ngựa phóng chạy đuổi các em học sinh đang khóc la kinh hãi, chạy tán loạn tựa như những con thỏ con trước bầy sói dữ, và một số lớn trong các em đã bị ngựa giậm chết một cách hết sức thương tâm. Trước cảnh tượng khủng khiếp đó, cô giáo Maria Alexandrowa liền chạy ra khỏi nhà thờ kêu cứu với những người thuộc nhóm cách mạng Bôn-xơ-vít đang đứng bên ngoài và xin họ hãy ngăn cản đoàn người cỡi ngựa đang xúc phạm quá trắng trợn đến nơi tôn nghiêm và mau cứu thoát các con trẻ đang bị bọn họ giết hại dã man trong nhà thờ. Bấy giờ một người trong số họ tên là Lênin nói với cô Alexandrowa: “Tôi biết những gì đang xảy ra trong nhà thờ, vì chính tôi ra lệnh cho họ làm chuyện đó”.
Ngày 13.5.1917 tại Rôma: Linh Mục Eugeniô Pacelli được tấn phong Giám Mục, và một thới gian sau đó ngài được đề cử làm Sứ thần Toà Thánh tại Bayern với một sứ vụ vô cùng khó khăn là kiến tạo hòa bình tại đây. Sau khi hoàn thành sứ vụ được giao phó một cách tốt đẹp, Đức Sứ thần Pacelli trở lại giáo triều Vatican và ngày 2.3.1939 ngài được Cơ Mật Viện bầu làm Giáo Hoàng với danh xưng Piô XII.
Ngày 13.5.1917 tại Fatima: Trong Thánh Lễ Chúa Nhật trọng thể Linh Mục Quản xứ Manuel Marques Ferreira đã diễn giảng về Thông điệp của Đức Thánh Cha Bênêđíctô XV. Trong Thông điệp, Đức Thánh Cha kêu gọi toàn thể các tín hữu trong toàn Giáo Hội cùng hiệp thông cầu nguyện cho nền hòa bình thế giới đang bị cuộc thế giới chiến I đe dọa trầm trọng. Đặc biệt nhất là Đức Thánh Cha đã kêu mời các tín hữu hãy kêu xin sự chuyển cầu của Mẹ Maria qua tước hiệu “Nữ Vương ban sự bình an”. Đây là tước hiệu mà chính Đức Bênêđíctô XV vừa cho ghi thêm vào trong Kinh Cầu Đức Bà mấy ngày trước đó.
Trong Thánh Lễ hôm đó ở nhà thờ Giáo xứ Fatima cũng có mặt của ba trẻ Lucia, Phanxicô và Giaxinta. Sau Thánh Lễ, ba em trở về nhà, gói đồ ăn trưa mang theo và lùa chiên ra đồng ăn cỏ. Cánh đồng cỏ cho chiên ăn hôm đó là do Lucia lựa chọn, đó là khu đất hầu như bỏ hoang của gia đình em nằm trên ngọn đồi Cova Da Iria. Khi ba em và đàn chiên tới nơi thì đã gần đúng trưa. Đàn chiên đứng gặm cỏ lúc nhúc một cách chăm chỉ và hiền hòa giữa cánh đồng cỏ xanh hay bên các bờ rào trông tựa như một bức tranh vẽ tuyệt vời. Bấy giờ chuông nhà thờ xứ liền đổ vang báo hiệu giờ cử hành Thánh Lễ giữa trưa, cả ba em đều làm dấu Thánh Giá đọc Kinh Truyền Tin và một Kinh Lạy Cha để cầu nguyện cho các linh hồn trong nơi luyện ngục. Tiếp đến, các em mở gói thức ăn đã mang theo để ăn trưa. Ăn trưa xong, các em liền lùa chiên lên ăn cỏ ở phía trên ngọn đồi, nơi có nhiều cỏ non và ngồi chơi với nhau. Bỗng chốc, có một ánh sáng vụt chiếu lên và các em cứ tưởng là tia chớm báo hiệu trời sắp đổ mưa bão. Vì thế các em liền bỏ dở cuộc chơi và vội vàng lùa chiên về nhà. Nhưng trên bầu trời từ đông sang tây vẫn tuyệt nhiên yên bình thinh lặng, chứ không hề có dấu hiệu gì là sắp có dông bão cả. Khi đến lưng chừng ngọn đồi, theo như lời kể lại của Lucia, các em bỗng nhìn thấy một Vị Thiên Nữ mặc áo trắng tinh tuyền, rực sáng tựa như mặt trời, hiện ra đứng trên một đám mây ở phía trên ngọn cây sồi nhỏ. Vị Thiên Nữ lại chiếu toả ra một luồng ánh sáng chói lọi, còn chói sáng hơn cả ánh mặt trời. Quá ngạc nhiên, cả ba em đều đứng lại quan sát. Bấy giờ vị Thiên Nữ liền nói với các em:
– “Các con đừng sợ! Bà không làm gì hại các con đâu!” Nghe thế, Lucia liền can đảm hỏi vị Thiên Nữ:
– “Bà từ đâu đến vậy?”
– “Bà xuống từ trời”, Vị Thiên Nữ trả lời.
– “Bà muốn gì nơi con?”, Lucia hỏi.
– “Bà đến để xin các con một điều là cứ vào ngày 13 mỗi tháng và vào cùng giờ như hôm nay, các con hãy đến nơi đây, suốt trong vòng sáu tháng tới. Bấy giờ bà sẽ nói cho các con biết Bà là ai và Bà muốn gì. Sau đó Bà sẽ còn đến một lần thứ bảy nữa…!”
Ngày 13.5.1981 tại Rôma: Tên khủng bố người Thổ Nhĩ Kỳ Mehmet Ali Agca đã dùng một khẩu súng lục loại Browning HP 35 có nạp đạn nhắm bắn vào đầu Đức Giáo Hoàng Gioan Phaolô II trong một cuộc tiếp kiến chung tại Quảng trường Thánh Phêrô. Bị bắn vào đầu từ một khẩu súng lục loại ấy trong một khoảng cách quá gần như thế, thì một trăm phần trăm nạn nhân sẽ không thể thoát chết được.
Thế nhưng, đúng lúc Ali Agca đặt ngón tay bật cò súng bắn ngài, thì Đức Thánh Cha lại cúi xuống, vì một bé gái đang cầm trong tay một bức hình Đức Mẹ Fatima và muốn xin ngài làm phép cho em. Bởi vậy, phát súng đầu tiên đã không đúng đầu Đức Thánh Cha, nhưng đúng vào cánh tay một Nữ Tu đứng gần đó và làm bà bị thương. Agca liền bắn tiếp một phát nữa, nhưng may phúc là viên đạn bay vào trong khoảng không, chứ làm ai bị thương cả. Bấy giờ tên khủng bố mất hết bình tĩnh và sự tự tin, y không còn nhằm vào đầu Đức Thánh Cha nữa, nhưng nhằm vào bụng ngài và các viên đạn y bắn ra đã trúng đích. Đức Gioan Phaolô II bị ngã gục và bất tỉnh.
Bốn ngày sau vụ ám sát, Đức Thánh Cha mới hoàn toàn tỉnh lại. Bấy giờ mọi người mới vui mừng cảm tạ ơn Chúa, vì biết chắc chắn là ngài thực sự đã thoát chết. Các bác sĩ điều trị cho Đức Thánh Cha tại bệnh viện Gemelli ở ngoại ô Rôma đã mang đến cho ngài một sự ngạc nhiên: Qua các bức hình rọi điện, các bác sĩ đã chỉ cho Đức Thánh Cha xem đường đi của các viên đạn khi được bắn vào ngài. Bác sĩ Francesco Cruscitti, bác sĩ chuyên khoa mổ xẻ của bệnh viện, đã nói với Đức Thánh Cha: “Thật là một điều không thể tin được, nhưng thực sự đã xảy ra là những viên đạn chỉ bay trật các cơ quan trọng yếu nhất trong người Đức Thánh Cha bằng một kẻ tóc mà thôi, một điều khó xảy ra được. Thưa Đức Thánh Cha, qua sự kiện đó người ta có cảm giác như thể có một quyền lực hay một bàn tay vô hình nào đó cầm những viên đạn và hướng chúng bay sang một nơi khác.”
Sau đó, Đức Thánh Cha thì xin mọi người cho ngài được ở một mình. Bấy giờ ngài liền gọi điện cho vị thư ký của ngài là Linh Mục Stanislaw Dsziwisz và truyền cho cha: “Con hãy mang các hồ sơ về Fatima vào nhà thương cho Cha ngay”. Và trong những hồ sơ này đã được ghi rõ ràng: “Đức Mẹ đã nói cho ba em: ‘Nước Nga sẽ ăn năn trở lại… Cuối cùng Trái Tim Vô Nhiễm của Mẹ sẽ toàn thắng’.” Dĩ nhiên, ba trẻ chăn chiên Fatima không thể bịa đặt ra những lời tiên tri đó được. Bởi vì, với tuổi tác còn thơ bé và trình độ hiểu biết của các em vào lúc bấy giờ, các em tuyệt đối không thể làm được điều đó. Hơn nữa, các em không hề biết địa lý hay bản đồ thế giới, không biết lịch sử, không biết các biến cố chính trị xảy ra trên thế giới. Nhưng mọi sự đã diễn ra đúng như lời tiên báo trên.
Ngày 13.5.1982 tại Fatima: Đức Thánh Cha Gioan Phaolô II đã khiêm tốn quỳ gối trước tượng Đức Mẹ để tạ ơn cứu sống của Mẹ và dâng hiến thế giới cho Trái Tim Vô Nhiễm Nguyên Tội Mẹ Maria.
Ngày 13.5.2000 tại Fatima: Hai trong ba trẻ thị kiến Đức Mẹ hiện ra năm 1917, là Phanxicô và Giaxinta, đã được Đức Thánh Cha Gioan Phaolô II tôn phong lên hàng Chân Phước.
Trên đây chỉ là những ngày 13 tháng 5 đặc biệt đã xảy ra trong vòng 87 năm qua. Phải chăng tất cả chỉ là chuyện trùng hợp ngẫu nhiên mà thôi? Hay “Bà mặc áo trắng đến từ trời”, như ba em đã gọi Đức Mẹ, đã muốn chỉ cho tất cả chúng ta một tương lai tươi sáng và hạnh phúc, trong đó loài người chúng ta sẽ được sống trong hòa bình chân chính, với điều kiện là chúng ta phải biết đón nhận Sứ Điệp của Thiên Chúa mà Mẹ Maria đã mang đến cho chúng ta khi Mẹ thân hành từ trời hiện đến với ba trẻ tại Fatima?
Vâng, chính giây phút hiện tại của cuộc sống chúng ta là thời giờ thuận lợi để chúng ta mở rộng tâm hồn mình đón nhận Sứ Điệp Fatima, Sứ Điệp của Thiên Chúa, mà Mẹ Maria đã đích thân mang đến cho chúng ta qua ba trẻ chăn chiên miền Fatima vào năm 1917, vì ngày nay hơn bao giờ hết, nhân loại đang khao khát một nền hòa bình chân chính và bền vững. Để đạt được điều đó, nhân loại chỉ còn một sự lựa chọn duy nhất là hết lòng trông cậy vững vàng vào Mẹ Maria và đem thực thi Sứ Điệp của Mẹ trong cuộc sống hằng ngày của mình, đó là:
* Canh tân cuộc sống, xa lánh mọi tội lỗi,
* Tôn sùng Trái Tim vô Nhiễm Mẹ Maria,
* Siêng năng lần hạt Mân Côi mỗi ngày
Các bạn có đồng ý là tất cả chúng ta cùng thực thi những điều kiện đơn giản này của Mẹ Maria, hầu cả nhân loại được sống trong hòa bình không?
LM. Nguyễn Hữu Thy