Từ ngày 16.11 đến ngày 21.11.2020 _ Phút lắng đọng Lời Chúa

16.11.2020

THỨ HAI TUẦN 33 THƯỜNG NIÊN

Lc 18,35-43

Lời Chúa:

“Anh muốn tôi làm gì cho anh? Lạy Ngài, xin cho tôi nhìn thấy được.” (Lc 17,4)

Câu chuyện minh hoạ:

Một người vô thần hỏi một người Ả rập đang ngồi cầu nguyện giữa sa mạc hoang vắng: Làm sao anh có thể tin vào Thiên Chúa, Đấng anh không hề trông thấy? Người Ả rập trả lời: Khi nhìn vào những dấu chân con sư tử trên cát, thì tôi biết được rằng con sư tử mới đi qua đây, mặc dù tôi không trông thấy nó. Với Thiên Chúa cũng vậy, mặc dù Ngài là Đấng vô hình, nhưng những kỳ công của Ngài nói cho tôi biết về Ngài.

Suy niệm:

Sau khi tuyên báo lần thứ ba về cuộc khổ nạn, Chúa Giê-su cùng các môn đệ lên Giê-ru-sa-lem. Để vào thành, thầy trò đi ngang qua Giê-ri-khô. Tại đây, Chúa Giê-su đã chữa lành mắt cho người mù, vì anh đã biết kêu xin cùng Chúa: “Lạy Chúa, xin thương con” (Lc18,39).

Anh mù đã ý thức rằng mình cần Chúa, nên anh đã cố gắng hết sức để được đến gần Chúa, bất chấp mọi cản trở. Chính vì thế anh ta không chỉ được Chúa đổi mới hoàn toàn, mà anh còn thay đổi được lòng dạ hẹp hòi của những người chung quanh. Người đầu tiên anh nhìn thấy khi được sáng mắt chính là Chúa Giêsu, Đấng đã mang đến ánh sáng cho đời anh. Anh đã cởi bỏ tất cả những gì đã từng gắn bó với anh: chiếc áo choàng, đời sống ăn xin, thân phận mù lòa… mà hướng về phía trước nơi đó mang lại ánh sáng thật cho anh.

Lạy Chúa, xin giúp chúng con biết vượt qua những cản trở, những khó khăn trong đời sống để đến với Chúa, được Chúa chia sẻ và chữa lành sự mù loà con mắt đức tin của chúng con, để chúng con nhận ra tình thương của Chúa và đền tạ Chúa. Amen.

 

 

 

 

 

17.11.2020

THỨ BA TUẦN 33 THƯỜNG NIÊN

Thánh nữ Êlisabeth Hungari

Lc 19,1-10

Lời Chúa:

“Con Người đến để tìm và cứu những gì đã mất.” (Lc 17,4)

Câu chuyện minh hoạ:

Nhiều đệ tử đang theo học Thiền định dưới sự hướng dẫn của thiền sư Sengai. Một người trong bọn họ thường hay thức dậy ban đêm, vượt tường ra phố để dạo mát cho thỏa thích.

Một đêm kia, Sengai đi giám thị phòng ngủ, thấy một đệ tử vắng mặt và cũng khám phá ra được chiếc ghế đẩu cao mà anh ta thường dùng để leo qua tường. Sengai dời chiếc ghế đi chỗ khác và đứng thay vào chỗ đó. Khi anh chàng rong chơi trở về, không biết rằng Sengai là chiếc ghế, anh ta đặt chân lên đầu thầy và nhảy xuống đất. Lúc khám phá ra việc mình đã làm, anh ta hoảng sợ, nhưng Sengai nhẹ nhàng bảo:

– Sáng sớm hôm nay trời lạnh lắm. Con hãy cẩn thận kẻo bị cảm đấy?

Từ đó, người đệ tử ấy không bao giờ bỏ ra ngoài ban đêm nữa. Anh chuyên tâm học tập và trở thành người đệ tử gương mẫu của thầy Sengai.

Suy niệm:

Sau khi chữa người mù tại Giê-ri-khô, Đức Giê-su tiếp tục lên Giê-ru-sa-lem. Dọc đường, Người gặp Da-kêu. Người đã vào nhà ông và ông đã được biến đổi hoàn toàn.

Sự biến đổi của Dakêu, hay Ơn cứu độ mà ông Dakêu có được là kết quả sự hợp tác từ hai phía. Đó là Dakêu biết khiêm tốn nhìn nhận mình tội lỗi, bất toàn trước Chúa Giêsu, nên ông đã tìm mọi cách gặp cho bằng được Chúa, mời Chúa đến nhà mình. Và điều quan trọng thứ hai là chính Chúa Giêsu. Hay nói đúng hơn, ơn cứu độ đích thực là có Chúa Giêsu, vì có Chúa Giêsu là có bình an, hoan lạc. Nhờ đó, ta có thể sống quảng đại và vị tha với tha nhân, như lời Dakêu đã thưa với Chúa: “Thưa Ngài, đây phân nửa tài sản của tôi, tôi cho người nghèo; và nếu tôi đã chiếm đoạt của ai cái gì, tôi xin đền gấp bốn” (Lc 19,8). Chính Chúa đã mở đôi mắt tâm hồn ông Dakêu khiến ông không còn thấy tiền bạc là tất cả nữa, nhưng Chúa mới là tất cả đời ông. Ông đã quảng đại cho đi tài sản và nhận được điều lớn lao là ơn cứu độ.

Lạy Chúa, giúp chúng con được gặp Chúa, gặp trong lời cầu nguyện, trong các giờ kinh, và gặp Chúa trong anh em… để chúng con cũng có thể sống cách quảng đại và vị tha với tha nhân như ông Dakêu. Amen.

 

 

 

 

 

18.11.2020

THỨ TƯ TUẦN 33 THƯỜNG NIÊN

Lc 19,11-28

Lời Chúa:

“Sao anh không gởi bạc của tôi vào ngân hàng?” (Lc 19,11-28).

Câu chuyện minh hoạ:

Có một lần, Phocion được lệnh đến những đảo Hi-Lạp để thu thuế. Ông ta được nhà chức trách cho 20 tàu để lo sứ mạng này.

Phocion nói: “Nếu ta đi đánh giặc thì số tàu này quá ít. Nếu ta đi tìm bạn đồng minh thì cần gì phải nhiều tàu như vậy”.

Phocion chỉ xin đem một chiếc tàu. Đến Hi-Lạp, ông đi thăm các đô thị chẳng có vẻ gì doạ nạt mà cũng chẳng phô trương thanh thế. Ông bày tỏ cho dân ở đó biết sứ mạng của mình, ông trò chuyện với các quan một cách nhã nhặn và thành thật. Kết quả, ông đã thành công và lại đem thêm được nhiều tàu về nước. Đó là những tàu của các nước đồng minh dâng cho ông để ông chở tiền thuế vậy.

Suy niệm:

Dụ ngôn những nén bạc trong đoạn Tin Mừng hôm nay, mời gọi mọi người ý thức hơn về trách nhiệm của mình đối với ơn đức tin mà Chúa đã ban cho chúng ta, trong ngày chúng ta lãnh nhận Bí tích Rửa Tội.

Thật thế, đức tin mà Chúa trao cho mỗi người chúng ta là những nén bạc. Lãnh nhận những nén bạc đó rồi, chúng ta không được phép đem chôn giấu chúng đi, mà trái lại, chúng ta phải biết đem chúng ra để đầu tư, để phát triển, để sinh lời. Hay nói rõ hơn, bổn phận của chúng ta là phải sống đức tin hằng ngày, để nhờ đó, mọi người nhìn thấy đời sống tốt lành của chúng ta mà nhận ra Thiên Chúa.

Lạy Chúa, xin giúp chúng con can đảm sống và làm chứng niềm tin vào Chúa trong cuộc sống hằng ngày, để không chỉ sinh ích lợi phần rỗi cho chúng con mà còn cho những ai chúng con gặp gỡ. Amen.

 

 

 

 

 

19.11.2020

THỨ NĂM TUẦN 33 THƯỜNG NIÊN

Lc 19,41-44

Lời Chúa:

“Phải chi ngươi nhận ra những gì đem lại bình an cho ngươi.” (Lc 19,42)

Câu chuyện minh hoạ:

Johannes Sebastian Bach là một nhạc sĩ Công giáo lừng danh người Đức. Khi về già bị bệnh và dường như mù lòa. Có người đề nghị ông mổ mắt. Ông nhận lời. Sau 4  ngày, bác sĩ mở băng ra, nhạc sĩ trả lời:

Xin vâng ý Chúa, tôi vẫn chẳng trông thấy gì cả. Và ông nói với thân nhân rằng: Xin mọi người hãy hát lên cho tôi bản nhạc mà tôi thích nhất, đó là bài: “Những điều Chúa làm, Ngài đều biết rõ”.

Suy niệm:

Ai cũng có một quê hương. Nhìn quê hương Giê-ru-sa-lem sắp điêu tàn dưới gót giày ngoại xâm. Chúa Giê-su đã thổn thức và khóc than. Ngài khóc bởi sự mê muội không chịu đổi thay. Ngài khóc bởi sự xấu xa tội lỗi, sự mục rửa nát tan nhưng bên ngoài tưởng chừng bình an, nguy nga tráng lệ.

Thật thế, Đức Giê-su không chỉ khóc than Thành thánh Giêrusalem đứng trước sự suy tàn, mà còn nghĩ đến thân phận mình: Tại sao con người không nhận ra Đấng Mêsia? như lời Chúa nói: “Phải chi ngày hôm nay người ta nhận ra những gì đem lại bình an cho ngươi.” (Lc 19,42)

Lạy Chúa, xin cho chúng con biết nhận ra tiếng Chúa nói với chúng con qua những biến cố trong cuộc sống và nhất là nhận ra ý Chúa qua Lời của Chúa, để chúng con luôn sống và làm theo ý Chúa. Amen.

 

 

 

 

 

20.11.2020

THỨ SÁU TUẦN 33 THƯỜNG NIÊN

Lc 19,45-48

Lời Chúa:

“Nhà Cha Ta sẽ là nhà cầu nguyện, thế mà các ngươi đã biến thành sào huyệt của bọn cướp!” (Lc 19,46).

Câu chuyện minh hoạ:

Một giáo xứ miền quê nọ đã được thành lập từ lâu, nhưng chưa có một ngôi nhà thờ xây cất hẳn hoi. Giáo dân lại nằm rải rác trong hai ngôi làng sát cạnh nhau. Khát vọng duy nhất của giáo dân là được có nơi thờ phượng đàng hoàng. Với sự hăng say bộc phát của những người nông dân, mọi người đã quảng đại đáp lại lời kêu gọi của cha chính xứ: kẻ góp công, người góp của. Thế nhưng vấn đề cơ bản vẫn là: đâu là địa điểm xứng hợp nhất để xây cất ngôi nhà thờ mới. Người ở làng bên này thì muốn ngôi nhà thờ toạ lạc trong làng của mình. Người ở làng bên kia thì lại muốn nhà thờ được xây cất gần bên chỗ mình ở. Thế là hai bên cứ tranh luận, không bên nào muốn nhường bên nào. Tiền của đã có sẵn, vật liệu cũng không thiếu, nhưng không biết phải đặt viên đá đầu tiên ở đâu.

Giữa lúc vấn đề địa điểm xây cất chưa ngã ngũ, một nạn hạn hán trầm trọng đang đe dọa dân chúng trong cả hai làng. Thế là người ta chỉ còn nghĩ đến việc chống hạn hán hơn là xây cất nhà thờ. Năm ấy toàn dân trong hai làng đều phải chịu cảnh đói khát. Trong cảnh túng quẫn, lá lành đùm lá rách, dân làng hai bên mới nghĩ đến nhau. Một đêm kia, dân làng bên này lặng lẽ phân chia lúa thóc rồi mang qua cứu trợ dân làng bên kia. Trong khi đó, dân làng biên kia cũng có một ý nghĩ tương tự, họ cũng mang lúa thóc qua cứu trợ dân làng bên này. Giữa đêm tối, không hẹn mà hò, dân làng hai bên đã gặp nhau trong cùng một ý nghĩ và hành động. Không cần một lời giải thích, không cần một lời chào hỏi, họ đã hiểu nhau: Họ đặt những bao lúa xuống đất và ôm chầm lấy nhau… Điểm gặp gỡ của tình tương thân tương ái, của tình liên đới chia sẻ ấy đã được giáo dân gọi là “đất thánh” và họ đã nhất trí chọn địa điểm này làm nơi đặt viên đá đầu tiên xây cất ngôi nhà thờ mới của giáo xứ.

Suy niệm:

Đền thờ là nơi thánh thiêng để tôn thờ Chúa, thế mà con người đã biến nó thành nơi buôn bán, làm nhơ uế nơi linh thánh. Chúa Giêsu không chấp nhận cảnh tượng ấy nên đã bện roi xua đuổi tất cả để mang lại sự trang nghiêm cho đền thờ. Đó là đền thờ vật chất Ngài còn giận dữ như thế, còn đền thờ tâm hồn của chúng ta thì sao? Chắc chắn Ngài rất muốn mỗi người chúng ta mạnh dạn loại trừ khỏi mình những nhơ uế của gian tham, bất chính, tội lỗi…

Khi chúng ta lãnh nhận Bí tích Rửa Tội, tâm hồn chúng ta trở thành đền thờ của Chúa Thánh Thần. Và mỗi ngày, chúng ta được thanh tẩy bởi các bí tích. Vì thế, chúng ta hãy siêng năng lãnh nhận các bí tích để đền thờ tâm hồn chúng ta luôn được làm mới lại mỗi ngày.

Lạy Chúa, xin thanh tẩy tâm hồn con nên tinh sạch, để xứng đáng là ngôi đền thờ thánh thiêng Thiên Chúa ngự trị.

 

21.11.2020

THỨ BẢY TUẦN 33 THƯỜNG NIÊN

Mt 12,46-50

Lời Chúa:

“Nước trời giống như chiếc lưới thả xuống biển, gom được đủ thứ cá” (Mt 12,47).

Câu chuyện minh hoạ:

Chu Hưng là một tên quan gian ác, hắn dùng những khổ hình để bắt ép những người không có tội  phải nhận tội. Nhưng rồi ác giả ác báo. Sau này y bị người ta tố cáo là tạo phản. Kẻ xét xử y là Tuấn Thần cũng là một quan lại gian ác như y, khi còn đương chức có lần Tuấn Thần hỏi Chu Hưng rằng:

Muốn cho người ta nhận tội thì phải làm sao?.

Chu Hưng hãnh diện đáp:

Việc này có khó khăn gì! Chỉ cần cho kẻ ấy vào cái chum to, sau đó châm lửa đốt chung quanh thì lo gì hắn không chịu nhận tội!

Hôm ấy đến lượt Tuấn Thần hỏi cung Chu Hưng. Ông ta bảo Chu Hưng.

Huynh có âm mưu tạo phản phải không? Mời huynh vào chum cho!

Khi vừa nghe xong những lời “mời huynh vào chum cho” thì Chu Hưng quá kinh hãi nên phải cúi đầu nhận tội.

Sau này Tuấn Thần cũng không thoát khỏi cái kết cục bi thẩm, khi ông được 47 tuổi, bị người ta tố cáo là có âm mưu phản loạn, cuối cùng cũng bị kết tội và đem ra pháp trường xử trảm. Những người căm ghét ông biết tin này họ ra pháp trường chứng kiến, họ hả hê vui sướng vì kẻ đã hại thân nhân của họ nay đã phải đền tội!

Suy niệm:

Khi sinh ra Chúa đặt vào trong mỗi người tiếng nói của lương tâm để chúng ta biết làm lành lánh dữ. Và chiếc lưới trong Tin mừng được nhắc đến như tình yêu Chúa bao phủ con người, cả người tốt lẫn người xấu. Thế nhưng, ngày tận thế Thiên Chúa sẽ chọn ra những người tốt để ban thưởng, còn người xấu thì bị “quăng ra bên ngoài”. Vì thế, mỗi người chúng ta hãy xét lại, chúng ta đang là loại cá nào? Chúng ta có lắng nghe tiếng nói lương tâm để làm điều tốt không? Chúng ta có xứng đáng để được lựa chọn vào Nước Trời không?

Lạy Chúa, chúng con mong ước chúng con là những người được Chúa chọn để hưởng hạnh phúc nhưng chúng con biết rằng chúng con vẫn còn yếu đuối và những hạn chế nơi bản thân. Xin Chúa thương thánh hoá và thanh tẩy chúng con cho xứng với tình yêu Chúa, để sau này chúng con cũng được vui hưởng nhan thánh Chúa muôn đời.

Têrêsa Mai An

Gp. Mỹ Tho