06.01.2020
THỨ HAI SAU LỄ HIỂN LINH
Mt 4,12-17.23-25
Lời Chúa:
“Đức Giê-su bắt đầu rao giảng và nói rằng : “Anh em hãy sám hối, vì Nước Trời đã đến gần.” (Mt 4,17)
Câu chuyện minh họa:
Người Hồi giáo có chuyện sau đây: Ngày kia Đức Ala truyền cho một sứ thần xuống thế gian tìm xem có điều gì tốt đẹp nhất để mang về trời. Sứ thần đáp xuống ngay một chiến trường nơi máu của các vị anh hùng đang chảy lai láng. Sứ thần thu nhặt một ít máu mang về cho Đức Ala. Nhưng xem ra Đức Ala không hài lòng mấy. Ngài bảo: “Máu đổ ra cho tổ quốc và tôn giáo là một điều quý giá nhưng vẫn chưa phải là điều tốt đẹp nhất nơi trần gian.”
Sứ thần đành phải giáng thế một lần nữa. Lần này ngài gặp đám tang của một người giàu có nhưng rất quảng đại. Vô số người nghèo đi theo sau quan tài, vừa đi vừa khóc vừa xông hương để tỏ lòng biết ơn đối với vị đại ân nhân. Sứ thần liền thu nhặt hương thơm nang về trời. Lần này Đức Ala mỉm cười đón lấy hương thơm ngào ngạt. Nhưng xem ra Ngài vẫn chưa hài lòng, Ngài nói: “Dĩ nhiên lòng biết ơn là một trong những điều hiếm có và tốt đẹp nơi trần gian. Nhưng Ta nghĩ rằng còn có một cái gì tốt đẹp hơn.”
Lại một lần nữa sứ thần đành phải vâng lệnh. Sau nhiều ngày tìm kiếm khắp 4 phương, một buổi chiều nọ ngồi nghỉ bên vệ đường, Ngài bỗng thấy một người đang khóc sướt mướt. Trước những câu hỏi đầy ngạc nhiên của sứ thần, người ấy giải thích: “Tôi đã chìu theo cơn cám dỗ mà phạm tội. Giờ đây nước mắt là lương thực hằng ngày của tôi”. Sứ thần giơ tay hứng lấy những giọt nước mắt còn nóng hổi và thẳng cánh bay về trời. Đức Ala chăm chú nhìn những giọt nước mắt rồi mỉm cười nói: “Thế là ngươi đã hoàn thành tốt nhiệm vụ. Quả thật dưới trần gian không có gì tốt đẹp và hữu ích cho bằng lòng sám hối, bởi vì nó có sức canh tân cuộc đời. Một lòng sám hối chân thật có sức biến đổi mùa đông giá rét của lòng người thành mùa xuân ấm áp của tình yêu.
Suy niệm:
Hành vi sám hối dẫn con người tới ơn cứu độ, sám hối khi con người ý thức mình đi lệch đường và quay về đường ngay nẻo chính.
Đó cũng là sứ mạng của Chúa Giêsu khi đến trần gian và cũng là sứ mạng của mỗi người chúng ta. Chúng ta được mời gọi mang ánh sáng đến những vùng tối tăm. Ánh sáng đó là Chúa Kitô, Ngài đến thiết lập Nước Trời trên trần gian này. Nước ấy chứa đựng chân lý và tình yêu. Ngày nay thế giới tràn ngập những lọc lừa, giả dối, hận thù… Vì thế rất cần ánh sáng chân lý chiếu giãi. Do đó, những Kitô hữu phải là ánh sáng và chiếu rọi ánh sáng cho những vùng chưa nhận biết Chúa, bằng đời sống đức tin và đời sống chứng tá.
Lạy Chúa, xin cho chúng con biết mở lòng đón nhận ánh sáng Chúa và chiếu tỏa ánh sáng ấy trong môi trường chúng con sống và phục vụ.
07.01.2020
THỨ BA SAU LỄ HIỂN LINH
Mc 6,34-44
Lời Chúa:
“Chính anh em hãy cho họ ăn.” (Mc 6,37)
Câu chuyện minh họa:
Một chiều đông lạnh lẽo, triết gia Thomas Carlyle đang ngồi trước lò sưởi trong phòng khách. Cửa mở, cha xứ mới của giáo xứ bước vào. Sau mấy câu xã giao, cha xứ hỏi: “Theo ngài, lúc này giáo xứ mình cần cái gì nhất?” Không chút ngập ngừng, triết gia đáp ngay: “Cái mà giáo xứ cần nhất lúc này, đó là người ta nhận biết một Thiên Chúa không phải chỉ trong lí thuyết.”
Suy niệm:
Vì chạnh lòng thương đám đông dân chúng mà Chúa Giêsu đã hóa bánh ra nhiều để đám đông không bị đói. Cử chỉ ấy cho chúng ta thấy Ngài là Đấng giàu lòng thương xót. Ngài không chỉ quan tâm đến cái đói thể xác nhưng muốn ban phát tình thương. Ngài không làm phép lạ một mình nhưng Ngài muốn các môn đệ cộng tác: “chính anh em hãy cho họ ăn”. Và chính lòng quảng đại của các môn đệ mà phép lạ đã xảy ra.
Chúa không bỏ rơi những người theo Ngài, Ngài nuôi dưỡng phần xác lẫn phần hồn. Đám đông dân chúng theo Chúa lắng nghe Ngài đến nỗi quên cả ăn uống, chứng tỏ họ khao khát Lời Chúa. Đáp lại tấm lòng yêu mến của họ, Chúa đã lấp đầy tâm hồn họ bằng lời và làm no lòng họ bằng lương thực.
Lạy Chúa, xin cho con biết khát khao Lời Chúa để được tình yêu Chúa lấp đầy.
08.01.2020
THỨ TƯ SAU LỄ HIỂN LINH
Mc 6,45-52
Lời Chúa:
“Người lên thuyền với các ông, và gió lặng.” (Mc 6,51)
Câu chuyện minh họa:
Một ghềnh đá nằm trên một ngọn núi cao được gia đình chim phượng hoàng chọn làm nơi xây tổ đẻ trứng và ấp con. Từ ghềnh đá này người ta có thể nhìn thấy bao quát cảnh vật chung quanh.
Thấm thoát thời gian trôi nhanh, chim phượng hoàng mẹ nhìn con và nói
– Đã đến lúc các con phải tập bay.
– Bay như thế nào? Ba chiếc mỏ non nớt cùng cất tiếng hỏi:
Chim mẹ trả lời:
– Các con phải đi ra mép ghềnh đá rồi buông mình rơi xuống và vỗ cánh để gió nâng các con lên.
Ba chú chim con ngơ ngác nhìn nhau với những ánh mắt đầy lo sợ. Tuy thế chúng cũng vâng lời mẹ đi ra mép ghềnh đá nhìn xuống vực thẳm, nhưng rồi lại vội vàng quay trở về chui vào tổ tìm sự an toàn.
Ngày hôm sau chim phượng hoàng mẹ cũng lặp lại lời nói hôm qua:
– Đã đến lúc các con phải tập bay.
Một chú chim con sợ hãi nói:
– Vực thẳm sâu quá!
Con khác tiếp lời:
– Chúng con sẽ phải rơi xuống tan xác mất thôi.
Và con thứ ba thú nhận:
– Chúng con sợ quá, mẹ ơi!
Nhưng chim phượng hoàng mẹ nói như ra lệnh ;
– Hãy đi ra bờ vực thẳm!
Thấy đàn con không nhúc nhích, phượng hoàng mẹ nói giọng cương quyết hơn:
– Hãy đi ra mép gềnh đá, đừng sợ!
Theo lệnh mẹ, ba chú chim con chậm rãi bỏ tổ tìm ra mép ghềnh đá. Chim mẹ nhẹ nhàng dùng mỏ đẩy ba con đi nhanh hơn. Đến nơi, một con can đảm nhảy xuống vực thẳm và tung cánh. Được gió nâng đỡ, nó vỗ những nhịp cánh đầu tiên và bay trong bầu trời cao rộng.
Suy niệm:
Đang mệt mỏi vì gió thổi mạnh, các ông cố gắng chèo chống với sóng gió của biển cả, một bóng người xuất hiện nên các ông tưởng thấy ma, sửng sốt la lên. Chúa quyền năng, Ngài đã xuất hiện ngay khi các ông gặp khó khăn, đang vật lộn với sóng gió dữ dội. Qua đó chúng ta thấy rằng Ngài không bỏ rơi các môn đệ của Ngài. Ngài đến ngay lúc các ông tưởng chừng như thất vọng. Ngài đến để trấn an các ông, nâng đỡ tinh thần các ông và giúp các ông nhận ra tình yêu của Chúa.
Ngày nay, giữa những lúc khó khăn, thử thách trong cuộc sống chúng ta có nhận ra Chúa đang hiện diện với chúng ta không?
Lạy Chúa, xin cho chúng con luôn nhận ra sự hiện diện của Chúa trong mọi lúc nhất là những lúc khó khăn, để chúng con luôn an tâm rằng, Chúa hằng đồng hành cùng chúng con: “Chính Thầy đây đừng sợ”.
09.01.2020
THỨ NĂM SAU LỄ HIỂN LINH
Lc 4,14-22a
Lời Chúa:
“Người giảng dạy trong các hội đường, và được mọi người tôn vinh.” (Lc 4,15)
Câu chuyện minh họa:
Grant Teaff, huấn luyện viên trưởng môn bóng đá tại đại học Baylor, đã kể lại một câu chuyện thú vị sau đây trong quyển sách nhan đề “Tôi Tin” của ông. Câu chuyện kể về một chàng thanh niên từng là một vận động viên nhảy sào vô địch thế giới. Anh tên là Brian Sternberg.
Năm 1963. Brian là sinh viên năm thứ hai tại đại học Washington. Chàng ta chẳng những là vận động viên nhảy sào vô địch thế giới mà còn là một quán quân nhào lộn của Mỹ Châu nữa. Sau đây là nguyên văn lời Teaff kể lại: “Khắp trường đua ai cũng biết rằng trong suốt một thời gian dài, Brian Sternberg là một lực sĩ trẻ ích kỷ nhất trong đám các lực sĩ trẻ khác”. Teaff kể lại ông đã nhìn thấy phong cách của Brian Sternberg trong ngày anh lực sĩ này phá được kỷ lục thế giới: “Điều đập vào mắt tôi là dáng điệu, nét tự tin của anh và sự kiện là anh ta chẳng bao giờ cười”. Hôm sau, trong khi ăn sáng, Teaff đọc báo và hết sức sửng sốt. Dòng tít đầu tờ báo ghi: “Brian Sternberg bị chấn thương”.
Một mình tập luyện trong sân tập, chàng tập nhào lộn ba nhịp, rơi vào khung căng, khiến khung bị gẫy và chàng bị lâm vào tình trạng hoàn toàn tê liệt, chỉ còn mắt và miệng là cử động được thôi. Thế là Brian chỉ còn là một phế nhân, không tự làm gì được, vô vọng và trở thành một thanh niên cực kỳ đau khổ.
Năm năm sau, huấn luyện viên Teaff gặp lại Brian trong một hội nghị của các huấn luyện viên và các lực sĩ tại công viên Estes, thuộc tiểu bang Colorado. Phòng hội nghị hoàn toàn tối đen. Bỗng nhiên máy chiếu phim dọi sáng lên màn ảnh. Trên màn ảnh, Brian Sternberg đang chạy trên đường đua để thực hiện cú nhảy sào phá kỷ lục. Sau đó, hội trường lại chìm vào bóng tối trở lại, ngoại trừ luồng sáng lẻ loi dọi vào một chiếc ghế đơn trên sân khấu trống rỗng. Đột nhiên từ trong bóng tối trên sân khấu, một cầu thủ bóng đá to con tên là Wes Wilmer tiến ra, trên tay là một vật có hình dáng một hình nộm to lớn rách rưới với đôi tay dài và đôi chân rũ rượi treo hai bên sườn; hình mộm chúi qua chúi lại khi Wes Wilmer bước ngang qua sân khấu. Hình nộm rách rưới ấy chính là chàng Brian Sternberg cao 1m905, cân nặng 37kg845. Wilmer đặt chàng ta xuống trên chiếc ghế và dùng đầu gối nâng chàng lên để giữ cho chàng khỏi té nhào xuống. Thế rồi Brian Sternberg bắt đầu nói bằng một giọng rè rè:
“Thưa quí bạn,
Ôi! Tôi cầu xin Chúa để những gì xảy đến cho tôi sẽ không bao giờ xảy đến cho một ai trong các bạn. Tôi cầu xin để các bạn không bao giờ phải nếm mùi nhục nhã hổ thẹn vì không thể thực hiện được một hành vi cho ra người như tôi.
Ôi! Tôi cầu xin Chúa để các bạn sẽ không bao giờ phải nếm mùi thương đau mà tôi đang phải nếm chịu từng ngày. Tôi hy vọng và cầu xin để những gì đã xảy đến cho tôi sẽ không bao giờ xảy đến cho một ai trong các bạn. Trừ phi, thưa các bạn, đó là điều cần thiết để giúp các bạn đặt Thiên chúa vào trọng tâm đời sống các bạn”.
Những lời nói của Brian gây chấn động chẳng khác gì điện giật. Không một ai hiện diện ở đó có thể quên được.
Suy niệm:
Brian đã làm chứng cho Chúa bằng đời sống của mình. Brian không cần phải giới thiệu Chúa Giêsu là ai, đã sinh ra ở đâu và sống như thế nào… Brian đã chứng tỏ quyền năng và tình yêu của Chúa đã thực hiện nơi cuộc đời của mình.
Trong ngày khởi đầu sứ vụ, Chúa Giêsu công bố rõ sứ mạng của Ngài: loan báo Tin Mừng cho kẻ nghèo hèn, công bố cho kẻ bị giam cầm biết họ được tha, cho người mù biết họ được sáng mắt, trả lại tự do cho người bị áp bức, và công bố một năm hồng ân của Chúa. Trước lời tuyên bố mọi người đều thán phục.
Lạy Chúa, chúng con được mời gọi sống sứ mạng của Chúa, xin cho chúng con biết dùng chính đời sống của mình mà loan báo và giới thiệu Chúa cho người khác.
10.01.2020
THỨ SÁU SAU LỄ HIỂN LINH
Lc 5,12-16
Lời Chúa:
“Người giơ tay đụng vào anh ta và bảo: “Tôi muốn, anh sạch đi.” Lập tức, chứng phong hủi biến khỏi anh”. (Lc 5,13)
Câu chuyện minh họa:
Nạn đói xảy ra trong vùng. Một người ăn xin bên góc đường bước đến bên đại văn hào Nga, Tolstoy, đang đi ngang qua đó. Tolstoy dừng lại, lấy tiền cho nhưng không tìm được đồng nào. Ông nói với sự nuối tiếc: “Này người anh em, đừng giận tôi. Tôi chẳng đem theo gì”.
Mặt người ăn xin sáng lên và nói: “Ông gọi tôi là anh em, đó đã là món quà rất lớn rồi!”
Suy niệm:
Thái độ chữa bệnh của Chúa Giêsu: “Ngài giơ tay đụng vào anh” chứng tỏ ngài không hề ghê tởm anh. Ngài còn dạy anh phải đi trình diện tư tế để anh được hòa nhập vào cộng đồng, được phục hồi nhân phẩm. Ngài đã chữa anh về phần xác đồng thời cũng chữa anh về phần hồn.
Người mắc chứng bệnh phong này nhận thấy mình cần được chữa lành nên tìm đến với Chúa, với hy vọng anh được chữa lành. Chúng ta có ý thức rằng mình là những người tội lỗi, bệnh tật cần được Chúa chữa lành không? Mỗi lần tôi rước Chúa, là mỗi lần tôi chạm đến Chúa, tôi có ý thức điều đó không?
Lạy Chúa, xin cho chúng con biết khao khát Chúa để được Người chữa lành, biến đổi và được hoán cải để trở nên con người mới hầu xứng đáng với danh hiệu làm con Chúa.
11.01.2020
THỨ BẢY SAU LỄ HIỂN LINH
Ga 3,22-30
Lời Chúa:
“Người phải nổi bật lên, còn thầy phải lu mờ đi.” (Ga 3,30)
Câu chuyện minh họa:
Khi ông E hay tin người láng giềng là ông A xây thêm một lầu thứ ba cao hơn nhà ông thì ông E vội mướn người xây thêm hai lầu nữa để cho nhà ông vẫn là cao nhất trong vùng.
Ông A chưa kịp thỏa mãn với ngôi nhà mới thì đã thấy nhà mình trở nên thấp, bực tức, ông liền đi mướn thợ xây thêm 5 lầu nữa vì nghĩ là với 5 lầu cao thì người láng giềng kia sẽ thua cuộc không thể nào nâng nhà cao hơn được nữa. Ông E không chịu thua khi thấy ông A xây thêm năm lầu, ông ra lệnh cho thợ tiếp tục xây thêm 7 lầu để được có nhà cao nhất, như thế hai ông cứ tranh nhau xây nhà cao thêm mãi, họ quên rằng móng của ngôi nhà mà hai ông đã cho thiết kế lúc đầu không thể nào chịu đựng được sức nặng của khối lượng nhà nhiều lầu như thế. Khi hai người đang mải miết thi nhau làm cho nhà mình cao hơn thì một trận động đất nhẹ làm cho cả hai ngôi nhà lầu đang xây dở ngã sập tiêu tan và hai ông cũng bị chôn vùi xuống đống gạch vụn, chưa kịp có phút giây nào yên nghỉ để hưởng ngôi nhà mới.
Suy niệm:
Lòng ganh tị làm cho con người ra mù quáng, hai người trong câu chuyện trên vì muốn hơn thua nhau mà đã bị chôn vùi dưới đống gạch mà chính các ông đã cho xây lên.
Thánh Gioan Tẩy Giả đã dạy cho chúng ta bài học khiêm tốn, hạ mình đi để Chúa được lớn lên, đành rằng thời ấy Gioan là người nổi bật nhưng ông biết vai trò và bổn phận của mình: Chúa phải nổi bật lên, còn tôi phải nhỏ đi. Ông ý thức vai trò của mình là người dọn đường cho Chúa, để mọi người được nhìn thấy vinh quang Chúa, và đến lúc ông phải để cho hình bóng mình lu mờ đi, để Chúa được tỏ hiện.
Lạy Chúa, xin cho chúng con ý thức và sống đúng vai trò của mình, không vì nhìn thấy người khác được may mắn hơn mà sinh lòng ganh tị, vì trước mặt Chúa mọi người đều có một vai trò khác nhau.
Têrêsa Mai An
Gp. Mỹ Tho