Thứ Sáu Tuần Thánh (29.03.2024) – Suy niệm Đàng thánh giá với Đức Thánh Cha

Bài suy niệm Đàng Thánh Giá truyền thống vào tối thứ Sáu Tuần Thánh tại Đấu trường Colosseo năm nay do chính Đức Thánh Cha Phanxicô soạn.

Chặng I: Phi-la-tô Kết Án Chúa Giêsu

Bấy giờ vị thượng tế đứng lên giữa hội đồng hỏi Đức Giê-su: “Ông không nói lại được một lời sao? Mấy người này tố cáo ông gì đó?” Nhưng Đức Giê-su vẫn làm thinh, không đáp một tiếng […]. Ông Phi-la-tô lại hỏi Người: “Ông không trả lời gì sao? Nghe kìa, họ tố cáo ông biết bao nhiêu tội!” Nhưng Đức Giê-su không trả lời gì nữa, khiến ông Phi-la-tô phải ngạc nhiên (Mc 14,60-61;15,4-5).

Lạy Chúa Giêsu, Chúa là sự sống và Chúa bị kết án tử hình; Chúa là sự thật và Chúa phải chịu một phiên toà dối trá. Nhưng tại sao Chúa không kháng án? Tại sao Chúa không lên tiếng và biện hộ cho mình? Tại sao Chúa không phản bác những thầy dạy và có quyền như Ngài vẫn luôn làm rất thành công? Lạy Chúa Giêsu, phản ứng của Chúa gây kinh ngạc: trong giây phút quyết định, Chúa không nói, Chúa im lặng. Bởi vì cái ác càng mạnh thì sự đáp lại của Chúa càng tận căn. Và sự đáp lại của Chúa là im lặng. Nhưng sự im lặng của Chúa sinh hoa trái: đó là cầu nguyện, là sự hiền lành, là sự tha thứ, là con đường để cứu chuộc sự dữ, để biến những gì Ngài đau khổ thành một món quà trao tặng. Lạy Chúa Giêsu, con nhận ra rằng con biết Chúa ít vì con chưa biết đủ về sự im lặng của Chúa; bởi vì trong cơn điên cuồng của việc chạy và làm, bị mọi thứ cuốn đi, bị nổi sợ chiếm lấy vì không được như ý hoặc không như ước muốn đặt mình vào trung tâm, con không còn giờ để dừng lại và ở lại với Chúa: để cho Chúa hành động, Lời của Chúa Cha hoạt động trong thinh lặng. Lạy Chúa Giêsu, sự im lặng của Chúa làm con rung động: nó dạy con rằng việc cầu nguyện không hệ ở đôi môi mấp máy, nhưng từ một trái tim biết lắng nghe: bởi vì cầu nguyện là trở nên ngoan ngoãn với Lời Chúa, đó là tôn thờ sự hiện diện của Chúa.

Chúng ta cùng cầu nguyện và thưa: Xin nói với trái tim con, lạy Chúa Giêsu.

Chặng II: Chúa Giêsu Vác Thập Giá

Tội lỗi của chúng ta, chính Người đã mang vào thân thể mà đưa lên cây thập giá, để một khi đã chết đối với tội, chúng ta sống cuộc đời công chính. Vì Người phải mang những vết thương mà anh em đã được chữa lành. (1 Pr 2,24).

Lạy Chúa Giêsu, chúng con cũng vác những thánh giá, đôi khi rất nặng nề: bệnh tật, tai nạn, cái chết của người thân, nỗi thất vọng về cảm xúc, một đứa con hư hỏng, một công việc bị mất, một vết thương nội tâm không lành, một dự án thất bại, không biết bao nhiêu chờ đợi vô ích… Lạy Chúa Giêsu, làm sao Chúa có thể cầu nguyện ở đó? Con phải làm gì khi cảm thấy bị cuộc sống giày xéo, khi có gánh nặng đè lên trái tim, khi con bị áp lực và không còn đủ sức để phản ứng? Câu trả lời của Chúa nằm ở lời đề nghị: “Hãy đến với Ta, hỡi tất cả những ai đang vất vả mang gánh nặng nề, Ta sẽ cho nghỉ ngơi bồi dưỡng” (Mt 11,28). Đến với Chúa; ngược lại, con lại đóng mình: nhai lại, gợi lại, con lấy làm tiếc cho chính mình, con chìm trong chủ nghĩa nạn nhân, thành kẻ đấu tranh cho sự tiêu cực. Chúa nói với chúng con “Hãy đến với Ta” thôi chưa đủ, xin Chúa đến đây gặp chúng con và vác thập giá của chúng con lên vai, để lấy đi gánh nặng cho chúng con. Chúa mong muốn điều này: rằng chúng con ném những vất vả và lo âu của chúng con cho Chúa, bởi vì Chúa muốn chúng con cảm thấy được tự do và được yêu thương trong Chúa. Lạy Chúa Giêsu, tạ ơn Chúa, con kết hợp thập giá của con với thánh giá của Chúa, con mang đến cho Chúa những mệt mỏi và đau khổ của con, con trút mọi gánh nặng của lòng con vào Chúa.

Chúng ta cùng cầu nguyện và thưa: Lạy Chúa, con đến với Ngài.

Chặng III: Chúa Giêsu Ngã Xuống Đất Lần Thứ Nhất

Thật, Thầy bảo thật anh em, nếu hạt lúa gieo vào lòng đất mà không chết đi, thì nó vẫn trơ trọi một mình ; còn nếu chết đi, nó mới sinh được nhiều hạt khác. (Ga 12,24)

Lạy Chúa Giêsu, Chúa đã ngã: Chúa đang suy nghĩ về điều gì, làm thế nào để cầu nguyện với khuôn mặt lấm đất? Nhưng trên hết, điều gì cho Chúa sức mạnh để đứng dậy? Khi Chúa ngã mặt xuống đất, Ngài không thấy trời nữa, con hình dung Ngài lặp đi lặp lại trong lòng: Lạy Cha là Đấng ngự trên trời. Cái nhìn yêu thương của Cha dành cho Chúa là sức mạnh của Chúa. Nhưng con cũng hình dung rằng, khi Chúa hôn đất khô và lạnh, Chúa nghĩ đến con người, được dựng nên từ đất, đến chúng tôi, những người ở trung tâm trái tim của Chúa; và Chúa lặp lại những lời giao ước: “Đây là Mình Thầy, bị nộp vì các con” (Lc 22,19). Tình yêu của Chúa Cha dành cho Ngài và của Ngài dành cho chúng con: tình yêu, đây là động lực nâng Chúa đứng dậy và tiến về phía trước. Bởi vì ai yêu thì không nằm lại tại chỗ trên đất, họ bắt đầu lại; ai yêu thì không mệt mỏi, nhưng chạy; ai yêu thì bay lên. Lạy Chúa Giêsu, con luôn xin Chúa nhiều điều, nhưng con chỉ cần một điều: là biết yêu. Con sẽ vấp ngã trong cuộc sống, nhưng với tình yêu, con sẽ có thể đứng dậy và tiến về phía trước, giống như Chúa, một chuyên gia về té ngã. Thực vậy, cuộc đời của Chúa té ngã liên tục hướng về chúng con: từ Thiên Chúa đến con người, từ con người đến tôi tớ, từ tôi tớ đến thánh giá, cho đến ngôi mộ; Chúa ngã xuống đất như một hạt giống chết đi, Chúa ngã xuống để nâng chúng con lên khỏi mặt đất và đưa chúng con lên thiên đàng. Chúa là Đấng trỗi dậy từ cát bụi và làm tái sinh hy vọng, xin ban cho con sức mạnh để yêu và bắt đầu lại.

Chúng ta cùng cầu nguyện và thưa: Lạy Chúa Giêsu, xin ban cho con sức mạnh để yêu và bắt đầu lại.

Chặng IV: Chúa Giêsu Gặp Đức Mẹ

Khi thấy thân mẫu và môn đệ mình thương mến đứng bên cạnh, Đức Giê-su nói với thân mẫu rằng: “Thưa Bà, đây là con của Bà.” Rồi Người nói với môn đệ: “Đây là mẹ của anh.” Kể từ giờ đó, người môn đệ rước bà về nhà mình. (Ga 19,26-27)

Lạy Chúa Giêsu, dân Chúa đã bỏ rơi Chúa, Giuđa đã phản bội Chúa, Phêrô đã chối bỏ Chúa: Chúa bị bỏ lại một mình với thập giá. Nhưng có Mẹ của Chúa. Không cần lời nói, đôi mắt của Mẹ là đủ, đôi mắt biết nhìn vào nỗi đau và mang lấy sức nặng. Lạy Chúa Giêsu, trong cái nhìn đầy nước mắt và ánh sáng của Mẹ Maria, Chúa tìm thấy ký ức về sự dịu dàng, âu yếm, những vòng tay yêu thương luôn chào đón và nâng đỡ Chúa. Cái nhìn của Mẹ là cái nhìn của ký ức, đặt chúng ta vào sự tốt lành. Chúng ta không thể làm gì nếu không có người mẹ đưa chúng ta vào thế giới, nhưng chúng ta cũng không thể làm gì nếu không có người mẹ đưa chúng ta trở lại thế giới. Chúa biết điều đó và từ thập giá Chúa đã ban cho chúng ta người Mẹ của chính Chúa. Đây là mẹ của con, Chúa nói với người môn đệ, với mỗi người chúng con: sau Bí tích Thánh Thể, Chúa ban cho chúng ta Đức Maria, món quà cuối cùng trước khi chịu chết. Lạy Chúa Giêsu, bước chân của Chúa đã được nhẹ bớt nhờ ký ức về tình yêu của Mẹ; hành trình của con cũng cần được xây dựng trên ký ức về những điều tốt đẹp. Tuy nhiên, con nhận ra rằng việc cầu nguyện của con rất nghèo về ký ức: nhanh chóng, vội vàng, một danh sách những nhu cầu cho hôm nay và ngày mai. Lạy Mẹ Maria, xin dừng cuộc đua của con lại, xin giúp con nhớ: để gìn giữ những hồng ân, nhớ đến sự tha thứ và những điều kỳ diệu của Thiên Chúa, làm sống lại tình yêu thuở ban đầu, thưởng thức những điều kỳ diệu của Chúa quan phòng, để khóc lóc với lòng biết ơn.

Chúng ta cùng cầu nguyện và thưa: Lạy Chúa, xin làm sống lại trong con ký ức và tình yêu của Chúa.

Chặng V: Ông Simon Vác Đỡ Thập Giá

Khi điệu Đức Giê-su đi, họ bắt một người từ miền quê lên, tên là Si-môn, gốc Ky-rê-nê, đặt thập giá lên vai cho ông vác theo sau Đức Giê-su. (Lc 23,26)

Lạy Chúa Giêsu, biết bao lần, khi đối diện với những thử thách của cuộc sống, chúng con cho rằng mình có thể giải quyết một mình! Việc nhờ sự trợ giúp thật khó khăn biết bao, vì sợ tạo ấn tượng mình không đủ tầm nên chúng con luôn chú ý tỏ ra bề ngoài ổn và đẹp! Thật không dễ để tin tưởng, và còn khó hơn để tín thác. Nhưng những ai cầu nguyện đều biết rằng họ đang cần và Ngài, Lạy Chúa Giêsu, Ngài đã quen tín thác trong cầu nguyện. Vì vậy Ngài không coi thường sự giúp đỡ của người Ci-rê-nê. Chúa đã bộc lộ sự mong manh của Chúa với ông, một người giản dị, một người nông dân trở về từ đồng ruộng. Cảm ơn Chúa, vì khi để cho mình được giúp đỡ, Chúa đã xóa đi hình ảnh một thiên chúa xa cách và bất khả xâm phạm. Chúa không phải là không thể đụng đến trong quyền lực, mà là bất khả chiến bại trong tình yêu, và Chúa dạy chúng con rằng yêu thương người khác có nghĩa là giúp đỡ họ ngay tại đó, tại điểm yếu làm họ xấu hổ. Do đó, sự mong manh được chuyển thành cơ hội. Điều đó đã xảy ra với người Ci-rê-nê: sự yếu đuối của Chúa đã làm thay đổi cuộc đời ông và một ngày nào đó ông sẽ nhận ra rằng ông đã giúp đỡ Đấng Cứu Rỗi của mình, rằng ông đã được cứu chuộc nhờ cây thập tự mà ông đã vác. Để cuộc sống của con cũng được thay đổi, lạy Chúa Giêsu, con nài xin Chúa giúp con hạ thấp sự phòng thủ và để cho mình được Chúa yêu thương: ở đó, nơi con xấu hổ nhất về mình.

Chúng ta cùng cầu nguyện và thưa: Lạy Chúa Giêsu, xin chữa lành con.

Chặng VI: Bà Vêrônica Lau Mặt Chúa Giêsu

Chúc tụng Thiên Chúa […]. Người là Cha giàu lòng từ bi lân ái, và là Thiên Chúa hằng sẵn sàng nâng đỡ ủi an. Người luôn nâng đỡ ủi an chúng ta trong mọi cơn gian nan thử thách, để sau khi đã được Thiên Chúa nâng đỡ, chính chúng ta cũng biết an ủi những ai lâm cảnh gian nan khốn khó. Vì cũng như chúng ta chia sẻ muôn vàn nỗi khổ đau của Đức Ki-tô, thì nhờ Người, chúng ta cũng được chứa chan niềm an ủi. (2Cr 1,3-5)

Lạy Chúa Giêsu, nhiều người đã chứng kiến cảnh tượng man rợ của cuộc hành quyết Chúa và không biết Chúa cũng như không biết sự thật, họ đưa ra phán xét và lên án, bôi nhọ và khinh miệt Chúa. Ngày nay điều đó cũng xảy ra, Lạy Chúa, và thậm chí không cần một cuộc diễu hành chết chóc: một bàn phím cũng đủ để xúc phạm và công bố bản án. Tuy nhiên, trong khi nhiều người la hét và phán xét, một người phụ nữ len qua đám đông. Bà không nói nhưng bà hành động. Bà không huênh hoang, nhưng bà động lòng thương. Bà đi ngược lại xu hương: một mình, với sự dũng cảm của lòng trắc ẩn, bà mạo hiểm vì tình yêu, bà tìm cách băng qua giữa những người lính chỉ để mang đến cho khuôn mặt Chúa một sự dễ chịu an ủi. Cử chỉ của bà sẽ đi vào lịch sử và là một cử chỉ an ủi. Bao nhiêu lần con cầu xin sự an ủi từ Chúa, lạy Chúa Giêsu! Nhưng bà Veronica nhắc nhở con rằng Chúa cũng cần điều đó: Lạy Chúa, Thiên Chúa gần gũi, xin Chúa yêu cầu sự gần gũi của con; Lạy Chúa, Đấng an ủi con, muốn được con an ủi. Lạy Tình yêu không được yêu, ngay cả hôm nay Chúa vẫn đang tìm kiếm giữa đám đông những trái tim nhạy bén với nỗi đau khổ của Chúa, nỗi đau đớn của Chúa. Lạy Tình Yêu bị bỏ rơi, Chúa đang tìm kiếm những người thờ phượng đích thực, thờ phượng trong thần khí và sự thật (x. Ga 4,23), những người ở lại với Chúa (x. Ga 15). Lạy Chúa Giêsu, xin thắp sáng trong con ước muốn được ở bên Chúa, tôn thờ và an ủi Chúa. Và xin làm cho con, nhân danh Chúa, trở thành sự an ủi cho người khác.

Chúng ta cùng cầu nguyện và thưa: Xin làm cho con trở thành chứng nhân của sự an ủi của Chúa.

Chặng VII: Chúa Giêsu Ngã Lần Thứ Hai

Thôi, ta đứng lên, đi về cùng cha và thưa với người: ‘Thưa cha, con thật đắc tội…, Thế rồi anh ta đứng lên đi về cùng cha. “Anh ta còn ở đằng xa, thì người cha đã trông thấy. Ông chạnh lòng thương, chạy ra ôm cổ anh ta và hôn lấy hôn để. Bấy giờ người con nói rằng: ‘Thưa cha, con thật đắc tội […].’ Nhưng người cha liền bảo: […] con ta đây đã chết mà nay sống lại, đã mất mà nay lại tìm thấy. (Lc 15,17-18.20-22.24).

Lạy Chúa Giêsu, thập giá nặng trĩu: nó mang gánh nặng của thất bại, thua cuộc, tủi nhục. Con hiểu điều đó khi con cảm thấy choáng ngợp trước mọi thứ, bị cuộc sống vùi dập và bị người khác hiểu lầm; khi con cảm thấy sức nặng quá mức và khó chịu của trách nhiệm và công việc, khi con bị dồn nén trong sự lo lắng, bị nỗi u sầu tấn công, trong khi một ý nghĩ ngột ngạt cứ lặp đi lặp lại trong con: mày sẽ không thoát ra được, lần này mày sẽ không đứng dậy được. Nhưng nó còn tệ hơn nữa. Con nhận ra rằng con đã chạm đáy khi con sa vào đó: khi con sa vào những lỗi lầm, tội lỗi của mình, khi con bị người khác làm thất vọng và rồi con nhận ra rằng con cũng chẳng khác gì. Không có gì tệ hơn là thất vọng về bản thân, bị cảm giác tội lỗi đè bẹp. Nhưng lạy Chúa Giêsu, Chúa đã mấy lần ngã xuống dưới sức nặng của thập giá để ở gần con khi con ngã. Với Chúa, hy vọng không bao giờ kết thúc và sau mỗi lần ngã thì đứng lên lại, bởi vì khi con mắc sai lầm, Chúa không cảm thấy mệt mỏi với con mà lại gần với con hơn. Cảm ơn Chúa đã chờ đợi con; cảm ơn Chúa vì dù con đã tái phạm rất nhiều lần và Chúa đã tha thứ cho con vô số lần: luôn luôn. Xin nhắc con rằng những cú ngã có thể trở thành những khoảnh khắc quan trọng trên con đường, bởi vì chúng khiến con hiểu được điều duy nhất quan trọng là: con cần Chúa. Lạy Chúa Giêsu, xin khắc ghi vào lòng con điều chắc chắn quan trọng nhất: rằng con chỉ thực sự trỗi dậy khi Chúa nâng con lên, khi Chúa giải thoát con khỏi tội lỗi. Bởi vì cuộc sống không bắt đầu lại từ những lời nói của con mà từ sự tha thứ của Chúa.

Chúng ta cùng cầu nguyện và thưa: Lạy Chúa Giêsu, xin nâng con dậy.

Chặng VIII: Chúa Giêsu An Ủi Con Cái Thành Giêrusalem

Dân chúng đi theo Người đông lắm, trong số đó có nhiều phụ nữ vừa đấm ngực vừa than khóc Người. (Lc 23,27)

Lạy Chúa Giêsu, ai theo Chúa đến cùng trên con đường thập giá? Không phải những người quyền thế đang chờ đợi Chúa trên đồi Can-vê, không phải những khán giả ở xa, mà là những con người đơn sơ, lớn lao trong mắt Chúa và nhỏ bé trong mắt thế gian. Họ là những người phụ nữ mà Chúa đã mang lại cho họ niềm hy vọng: họ không có tiếng nói nhưng họ đã khiến được lắng nghe. Xin giúp chúng con nhận ra sự cao cả của phụ nữ, những người trung thành và gần gũi với Chúa trong ngày Phục sinh, nhưng ngày nay họ vẫn bị loại bỏ, phải chịu sự xúc phạm và bạo lực. Lạy Chúa Giêsu, những người phụ nữ Ngài gặp đã đấm ngực và than khóc cho Chúa. Họ không khóc cho chính mình, nhưng họ khóc cho Chúa, khóc vì sự dữ và tội lỗi của thế gian. Sự cầu nguyện bằng nước mắt của họ chạm đến trái tim Chúa. Và tôi có biết khóc trong việc cầu nguyện của tôi không? Tôi có cảm thương trước Chúa, Đấng bị đóng đinh vì tôi, trước tình yêu hiền lành và bị thương tích của Chúa không? Tôi có than khóc về sự giả dối và tính bất nhất của mình không? Đối diện với những bi kịch của thế giới, trái tim tôi đóng băng hay tan chảy? Tôi phải phản ứng thế nào trước sự điên cuồng của chiến tranh, trước những khuôn mặt của những đứa trẻ không còn biết cười, trước những bà mẹ chứng kiến chúng suy dinh dưỡng, đói khát và không còn nước mắt để rơi? Lạy Chúa Giêsu, Chúa đã khóc vì Giêrusalem, Chúa đã khóc vì sự cứng lòng của chúng con. Xin lay động con từ bên trong, ban cho con ơn biết khóc khi cầu nguyện và cầu nguyện khi khóc.

Chúng ta cùng cầu nguyện và thưa: Lạy Chúa Giêsu, xin làm mềm trái tim chai đá của con.

Chặng IX: Chúa Giêsu Ngã Lần Thứ Ba

‘Lạy Chúa, có bao giờ chúng con đã thấy Chúa đói mà cho ăn, khát mà cho uống ; có bao giờ đã thấy Chúa là khách lạ mà tiếp rước ; hoặc trần truồng mà cho mặc? Có bao giờ chúng con đã thấy Chúa đau yếu hoặc ngồi tù, mà đến hỏi han đâu?’ Đức Vua sẽ đáp lại rằng: ‘Ta bảo thật các ngươi: mỗi lần các ngươi làm như thế cho một trong những anh em bé nhỏ nhất của Ta đây, là các ngươi đã làm cho chính Ta vậy.’ (Mt 25,37-40)

Lạy Chúa Giêsu, đây là những lời Chúa đã nói trước cuộc Khổ nạn. Bây giờ con hiểu sự khẳng khái của Chúa trong việc đồng nhất với những người túng thiếu: Chúa bị cầm tù; Chúa là khách người, bị dẫn ra khỏi thành để đóng đinh; Chúa trần truồng, bị lột quần áo; Chúa bị bệnh và bị thương; Chúa khát trên thập giá và đói khát tình yêu. Xin cho con nhìn thấy Chúa nơi những người đau khổ và nhìn thấy những người đau khổ nơi Chúa, bởi vì Chúa ở đó, trong những người bị tước đi phẩm giá, trong các Chúa Kitô bị sỉ nhục bởi sự kiêu ngạo và bất công, bởi những lợi ích bất công có được từ sự thờ ơ của người khác. Lạy Chúa Giêsu, con nhìn Chúa bị lột trần quần áo, và con hiểu rằng Chúa mời gọi con lột bỏ nhiều thứ bề ngoài. Bởi vì Chúa không nhìn vào vẻ bề ngoài mà nhìn vào trái tim. Và Chúa không muốn một lời cầu nguyện khô khan, mà là một lời cầu nguyện phong nhiêu bác ái. Chúa bị lột trần, và con cũng trở nên trần trụi. Tại sao nói thì dễ, nhưng rồi con có yêu Chúa thật sự nơi những người nghèo, nơi xác thịt bị thương tích của Chúa không? Con có cầu nguyện cho những người bị tước đoạt phẩm giá không? Hay con cầu nguyện chỉ cho những nhu cầu của mình và bảo vệ bản thân bằng sự an toàn? Lạy Chúa Giêsu, sự thật của Chúa làm cho con nên trần trụi và dẫn con chú ý đến điều quan trọng: đó là Chúa bị đóng đinh và những người anh chị em của Chúa bị đóng đinh. Xin cho phép con hiểu điều đó ngay bây giờ, để không bị coi là thiếu tình yêu khi con xuất hiện trước mặt Chúa.

Chúng ta cùng cầu nguyện và thưa: Lạy Chúa Giêsu, xin lột bỏ cho con.

Chặng X: Quân Dữ Lột Áo Chúa Giêsu

Khi đến nơi gọi là “Đồi Sọ”, họ đóng đinh Người vào thập giá, cùng lúc với hai tên gian phi, một tên bên phải, một tên bên trái. Bấy giờ Đức Giê-su cầu nguyện rằng: “Lạy Cha, xin tha cho họ, vì họ không biết việc họ làm.”

Lạy Chúa Giêsu, những chiếc đinh xuyên qua tay chân Chúa, xé nát da thịt Chúa và ngay lúc này, trong khi nỗi đau thể xác đang khủng khiếp nhất, thì từ môi miệng thốt ra lời cầu nguyện không tin nổi: tha thứ cho những kẻ đang đóng đinh Chúa. Không chỉ một lần mà rất nhiều lần, như Tin Mừng nhắc lại, với động từ nói đến một hành động lặp đi lặp lại: Chúa đã nói: “Lạy Cha, xin tha cho họ”. Vì vậy, cùng với Chúa, lạy Chúa Giêsu, con cũng có thể tìm được sự can đảm để chọn tha thứ, điều giải thoát tâm hồn và khởi động lại cuộc sống. Lạy Chúa, Chúa tha thứ cho chúng con thôi chưa đủ, Chúa còn bào chữa cho chúng con trước mặt Chúa Cha: họ không biết việc họ làm. Chúa bào chữa cho chúng con, trở thành người bênh vực chúng con, cầu thay cho chúng con. Giờ đây, đôi tay của Chúa, để chúc lành và chữa lành, đã bị đóng đinh, và đôi chân của Chúa, để mang tin vui, không thể bước đi được nữa, giờ đây, trong tình trạng bất lực, Chúa đã mạc khải cho chúng con thấy sự toàn năng của lời cầu nguyện. Trên đỉnh đồi Golgotha, Chúa đã mạc khải cho chúng con giá trị của lời cầu nguyện chuyển cầu, có sức cứu thế giới. Lạy Chúa Giêsu, xin cho con cầu nguyện không chỉ cho con và những người thân yêu của con, mà còn cho những người không yêu con và làm tổn thương con; xin cho con cầu nguyện, theo ước muốn của trái tim Chúa, cho những người xa Chúa; để sửa chữa và cầu thay cho những người phớt lờ Chúa, không biết đến niềm vui yêu Chúa và được Chúa tha thứ.

Chúng ta cùng cầu nguyện và thưa: Lạy Cha, xin thương xót chúng con và toàn thế giới.

Chặng XI: Chúa Giêsu Chịu Đóng Đinh Vào Thập Giá

Từ giờ thứ sáu, bóng tối bao phủ cả mặt đất, mãi đến giờ thứ chín. Vào giờ thứ chín, Đức Giê-su kêu lớn tiếng: “Ê-li, Ê-li, lê-ma xa-bác-tha-ni”, nghĩa là “Lạy Thiên Chúa, lạy Thiên Chúa của con, sao Ngài bỏ rơi con?” (Mt 27,45-46)

Lạy Chúa Giêsu, đây là lời cầu nguyện chưa được nghe thấy: Chúa kêu lên với Cha về sự bị bỏ rơi của Ngài. Chúa, là Thiên Chúa trời đất, nhưng lại hỏi tại sao? Ở đỉnh cao của Cuộc Khổ Nạn, Chúa cảm thấy xa cách Chúa Cha và không còn gọi Người là Cha như thường nữa, mà là Thiên Chúa, như thể Chúa không còn có thể nhận ra khuôn mặt của Cha nữa. Tại sao như thế? Để Chúa dìm mình đến tận đáy vực thẳm nỗi đau của chúng con. Chúa đã làm điều đó cho con, để khi con chỉ nhìn thấy bóng tối, khi con trải qua sự sụp đổ của những điều chắc chắn và sự nhấn chìm của cuộc sống, thì con không còn cảm thấy cô đơn nữa, nhưng tin rằng Chúa ở đó với con: Chúa, Thiên Chúa của sự hiệp thông, trải nghiệm sự bị bỏ rơi để con không để cho mình bị làm con tin cho nỗi cô đơn nữa. Khi Chúa kêu lên “tại sao”, Chúa đã làm điều đó với một Thánh vịnh: như thế, Chúa đặt vào lời cầu nguyện ngay cả nỗi đau cùng cực nhất. Đây là điều cần làm giữa giông bão của cuộc sống: thay vì im lặng và khép kín, thì kêu lên với Chúa. Lạy Chúa Giêsu, vinh danh Chúa vì trước sự bất lực của con, Chúa không chạy trốn, nhưng Chúa đã sống trọn vẹn; ngợi khen và tôn vinh Chúa, Đấng đã vượt qua mọi khoảng cách, đã đến gần những người ở xa Chúa nhất. Và, trong bóng tối của những “tại sao” của con, con tìm thấy Chúa, lạy Chúa Giêsu, ánh sáng trong đêm. Và trong tiếng kêu của rất nhiều người cô đơn, bị loại trừ, bị áp bức và bị bỏ rơi, con được gặp lại Chúa, lạy Thiên Chúa của con: xin cho con nhận ra Chúa và yêu mến Chúa.

Chúng ta cùng cầu nguyện và thưa: Lạy Chúa Giêsu, xin cho con nhận ra Chúa và yêu mến Chúa.

Chặng XII: Chúa Giêsu Chết Trên Thập Giá

Một trong hai tên gian phi bị treo trên thập giá thưa với Đức Giê-su: “Ông Giê-su ơi, khi ông vào Nước của ông, xin nhớ đến tôi!” Và Người nói với anh ta: “Tôi bảo thật anh, hôm nay, anh sẽ được ở với tôi trên Thiên Đàng.” Đức Giê-su kêu lớn tiếng: “Lạy Cha, con xin phó thác hồn con trong tay Cha.” Nói xong, Người tắt thở. (Lc 23,42-43.46).

Lạy Chúa Giêsu, Chúa đã cho một người gian phi được lên thiên đàng! Kẻ gian phi phó thác cho Chúa và Chúa cũng phó thác anh cho Chúa Cha. Lạy Thiên Chúa của những điều không thể, xin làm một kẻ trộm thành một vị thánh. Và không chỉ vậy: trên Đồi Can-vê, Chúa thay đổi tiến trình lịch sử. Chúa làm thập giá, biểu tượng của tra tấn, trở thành biểu tượng của tình yêu; làm cho bức tường cái chết trở thành cây cầu dẫn đến sự sống. Chúa biến bóng tối thành ánh sáng, sự chia rẽ thành hiệp thông, nỗi đau thành vũ điệu, và thậm chí ngôi mộ, trạm dừng cuối của cuộc đời, thành điểm khởi đầu của hy vọng. Nhưng Chúa thực hiện những điều đảo ngược này với chúng ta, không bao giờ thiếu chúng ta. “Lạy ông Giêsu, xin nhớ đến tôi”: lời cầu nguyện chân thành này đã cho phép Chúa làm nên những điều kỳ diệu trong cuộc đời của người gian phi đó. Đó là sức mạnh chưa từng có của lời cầu nguyện. Đôi khi tôi nghĩ rằng lời cầu nguyện của tôi không được lắng nghe, nhưng ngược lại, điều cốt yếu là phải bền chí, kiên trì, nhớ nói với Chúa: “Lạy Chúa Giêsu, xin nhớ đến con”. Xin nhớ đến con và nỗi đau của con sẽ không còn là điểm cuối mà là sự khởi đầu lại. Xin hãy nhớ: đặt con trở lại trong trái tim Chúa, ngay cả khi con rời xa, khi con lạc mất vào bánh xe cuộc đời quay cuồng. Lạy Chúa Giêsu, xin nhớ đến con, vì được Chúa nhớ đến là được vào thiên đàng, như người trộm lành chứng tỏ điều đó. Trên hết, lạy Chúa Giêsu, xin nhắc con rằng lời cầu nguyện của con có thể làm thay đổi lịch sử.

Chúng ta cùng cầu nguyện và thưa: Lạy Chúa Giêsu, xin nhớ đến con.

Chặng XIII: Tháo Xác Chúa Giêsu Khỏi Thập Giá

Ông Si-mê-ôn […] nói với bà Ma-ri-a, mẹ của Hài Nhi: “Thiên Chúa đã đặt cháu bé này làm duyên cớ cho nhiều người Ít-ra-en ngã xuống hay đứng lên […] .Còn chính bà, một lưỡi gươm sẽ đâm thâu tâm hồn bà.” (Lc 2,33-35).

Lạy Mẹ Maria, sau tiếng thưa “xin vâng” của Mẹ, Ngôi Lời đã trở thành xác phàm trong cung lòng Mẹ; bây giờ nằm trong lòng Mẹ là xác thịt bị tả tơi của Người: trẻ thơ mà Mẹ từng ôm trong tay nay là một xác chết bị xé nát. Tuy nhiên, bây giờ, trong lúc đau đớn nhất, lễ vật của Mẹ tỏa sáng: một lưỡi gươm xuyên thâu tâm hồn Mẹ và lời cầu nguyện của Mẹ tiếp tục là tiếng “xin vâng” với Thiên Chúa. Lạy Mẹ Maria, chúng con nghèo trong tiếng “xin vâng”, nhưng lại giàu câu “giá như”: giá như tôi có cha mẹ tốt hơn, giá như tôi được hiểu và yêu thương hơn, giá như sự nghiệp của tôi tiến triển hơn, giá như vấn đề đó không xảy ra, giá như tôi không còn đau khổ nữa, giá như Chúa lắng nghe tôi… Khi không ngừng hỏi tại sao mọi chuyện lại như vậy, chúng con vất vả sống hiện tại của mình với tình yêu. Có lẽ Mẹ có nhiều câu hỏi “giá như” để nói với Chúa, nhưng Mẹ vẫn nói “xin vâng”. Mạnh mẽ trong đức tin, Mẹ tin rằng đau khổ, khi được trải qua bằng tình yêu, sẽ mang lại hoa trái ơn cứu độ; rằng với Thiên Chúa, đau khổ không phải là lời chung kết. Và khi Mẹ ôm trong vòng tay Chúa Giêsu đã chết, những lời cuối cùng của Người với Mẹ vang vọng: Đây là con Mẹ. Lạy Mẹ, con chính là người con đó! Xin đón nhận con vào vòng tay của Mẹ và nhìn xuống những vết thương của con. Xin giúp con nói “xin vâng” với Thiên Chúa, “xin vâng” với tình yêu. Lạy Mẹ của lòng thương xót, chúng con đang sống trong một thời đại tàn nhẫn và chúng con cần đến lòng thương xót: Mẹ, dịu dàng và mạnh mẽ, xin xức dầu cho chúng con bằng sự hiền lành: làm tan biến sự phản kháng của con tim và những nút thắt của tâm hồn.

Chúng ta cùng cầu nguyện và thưa: Xin nắm lấy tay con, lạy Mẹ Maria.

Chặng XIV: Táng Xác Chúa Giêsu Trong Huyệt Đá

Chiều đến, có một người giàu có tới. Ông này là người thành A-ri-ma-thê, tên là Giô-xếp, và cũng là môn đệ Đức Giê-su. Ông đến gặp ông Phi-la-tô để xin thi hài Đức Giê-su. Khi đã nhận thi hài, ông Giô-xếp lấy tấm vải gai sạch mà liệm, và đặt vào ngôi mộ mới, đã đục sẵn trong núi đá, dành cho ông. (Mt 27,57-60).

Giuse: cái tên cùng với Maria ở vào buổi bình minh của Giáng Sinh, cũng đánh dấu buổi bình minh của Phục Sinh. Thánh Giuse người Nazareth đã mơ thấy và can đảm nhận lấy Chúa Giêsu để cứu Người khỏi tay vua Hêrôđê; và Giuse thành Arimathe đã nhận xác của Người mà không biết rằng một giấc mơ không thể và kỳ diệu sẽ thành hiện thực ngay tại đó, nơi ngôi mộ mà ông đã tặng cho Chúa Kitô lúc ông nghĩ rằng Người không còn có thể làm gì cho ông nữa. Ngược lại, thật đúng rằng mọi món quà dâng cho Chúa đều nhận được phần thưởng lớn hơn. Giuse thành Arimathê, ông là vị tiên tri của lòng can đảm táo bạo. Để tặng quà cho một người đã chết, ông đến gặp Philatô đáng sợ và xin Philatô, để ông có thể trao cho Chúa Giêsu ngôi mộ mà ông đã làm cho chính mình. Lời cầu nguyện của ông thật kiên trì và lời nói của ông đi với việc làm. Ông Giuse, xin nhắc chúng tôi rằng lời cầu nguyện kiên trì sẽ sinh hoa trái và thậm chí vượt qua bóng tối của sự chết; tình yêu đó không phải không được đáp lại, nhưng mang lại những khởi đầu mới. Ngôi mộ của ông – độc nhất vô nhị trong lịch sử – sẽ là nguồn sống, còn mới, vừa được đào vào đá. Còn tôi sẽ dâng gì cho Chúa Giêsu trong lễ Phục Sinh này? Một chút thời gian dành cho Người? Một chút tình yêu dành cho người khác? Những nỗi sợ hãi và những đau khổ bị chôn vùi của tôi, mà Chúa Kitô đang chờ đợi, dâng lên cho Người như ông đã làm với ngôi mộ? Sẽ thực sự là Phục Sinh nếu tôi dâng một điều gì đó của tôi cho Đấng đã ban sự sống cho tôi: bởi vì khi cho đi thì chúng ta nhận được; bởi vì sự sống được tìm thấy khi nó mất đi và nó sở hữu khi nó trao ban.

Chúng ta cùng cầu nguyện và thưa: Lạy Chúa, xin thương xót con.

Nguồn: vaticannews.va/vi