Con Người làm chủ ngày Sabát
Mc 2,23-28
23Vào ngày Sabát, Đức Giêsu đi băng qua một cánh đồng lúa. Dọc đường, các môn đệ bắt đầu bứt lúa. 24Người Pharisêu liền nói với Đức Giêsu: “Ông coi, ngày Sabát mà họ làm gì kia? Điều ấy đâu được phép!” 25Người đáp: “Các ông chưa bao giờ đọc trong Sách sao? Ông Đavít đã làm gì, khi ông và thuộc hạ bị thiếu thốn và đói bụng? 26Dưới thời thượng tế Abiatha, ông vào nhà Thiên Chúa, ăn bánh tiến, rồi còn cho cả thuộc hạ ăn nữa. Thứ bánh này không ai được phép ăn ngoại trừ tư tế.” 27Người nói tiếp: “Ngày Sabát được tạo nên cho con người, chứ không phải con người cho ngày Sabát. 28Bởi đó, Con Người làm chủ luôn cả ngày Sabát.”
(Nguồn: Ủy Ban Thánh Kinh / HĐGMVN)
A. Phân tích (Hạt giống…)
Đây là cuộc tranh luận thứ tư. Vấn đề được tranh luận là luật nghỉ làm việc trong ngày Sabbat, được ghi trong Xh 20,8-11.
– Nhóm biệt phái chỉ để ý đến mặt chữ, cho nên họ suy nghĩ nông cạn rằng nghỉ là nghỉ. Thậm chí họ còn đưa thêm đến 39 việc không được làm trong ngày sabbat, trong đó có việc mót lúa và bứt vài bông lúa. Bởi đó họ phản đối Chúa Giêsu về việc làm của các môn đệ Ngài.
– Còn Chúa Giêsu thì để ý đến tinh thần của khoản luật ấy, tức là nhằm phục vụ con người. Ngày xưa khi còn ở bên Ai cập, dân do thái phải làm nô lệ cực nhọc. Bởi đó khi họ ra khỏi Ai cập, Môsê đã ra luật nghỉ ngày sabbat, trước hết là nhằm phục vụ cho chính những người do thái : họ phải được một ngày nghỉ ngơi ; kế đó là vì quan tâm tới những người tôi tớ và nô lệ : trong ngày đó những người chủ do thái phải để cho các tôi tớ và nô lệ được nghỉ ngơi, đừng tái phạm điều mà người ai cập trước kia đã phạm đối với họ.
– Theo tinh thần ấy, Chúa Giêsu dám tuyên bố 2 câu “nẩy lửa” : a/ Ngày sabbat được lập ra vì con người chứ không phải con người được tạo nên vì ngày sabbat ; b/ Con Người (tức là Chúa Giêsu) là chủ của ngày sabbat.
B. Suy niệm (… nẩy mầm)
1. Một lần nữa Chúa Giêsu lưu ý chúng ta phải hiểu biết ý nghĩa và mục đích của lề luật. Tất cả mọi khoản luật của Giáo Hội, của Dòng tu, của Chủng viện đều nhằm giúp ta thêm mến Chúa và yêu người. Giữ những luật đó mà lòng không mến Chúa và yêu người thì vô ích. Dựa vào những khoản luật đó để làm khổ người khác là phản lại luật.
2. Noi gương Chúa Giêsu, có lẽ câu hỏi ta nên tự đặt ra để biện phân không phải là “làm hay không làm”, mà phải là “làm điều lành hay điều dữ”.
3. “Con Người là chủ của ngày sabbat”. Câu này suy rộng ra là “Chúa Giêsu là chủ của mọi lề luật”. Khi tôi đang cố gắng giữ một khoản luật, tôi có nghĩ rằng tôi đang gặp Chúa Giêsu trong khoản luật đó không ?
4. Torah là bộ sách luật của Do thái giáo. Nó gồm 5 quyển, dầy 250 trang, chứa 613 khoản luật chia ra 365 khoản cấm (tương đương số ngày trong một năm) và 248 khoản buộc (tương đương số lượng các khúc xương trong cơ thể con người).
Talmud là bộ sách giải thích Luật của Do thái giáo, chia thành 2 loại là Mishna và Gemara. Bộ sách này có tới 523 quyển (Wim Barclay).
5. “Việc gặp gỡ Thiên Chúa chỉ có thể thực hiện nếu có tình thân với con người, tình thân ấy sẽ biến thành tính trong suốt. Hình thức mục vụ duy nhất có giá trị là biết cảm xúc trước giá trị con người. Chỉ kẻ biết tôn trọng con người mới làm chứng được cho Thiên Chúa” (Maurice Zundel, trong quyển “Sự hiện diện khiêm hạ”)
6. Trong thế chiến vừa qua, một sĩ quan Anh thấy một sĩ quan Đức bị trọng thương, đang quằn quại bên hàng rào kẽm gai. Bom đạn ầm ầm, khói lửa ngút trời, nên không thể đưa người thương binh vào chỗ an toàn. Cuối cùng, người sĩ quan Anh tự nhủ : “Mình không đành lòng nhìn một người đau đớn khốn khổ như vậy ! “Thế là anh phóng ra giữa lửa đạn, vác người thương binh trên vai và đưa sang phần đất mà quân Đức chiếm đóng. Khi trận chiến tạm dừng, một sĩ quan Đức bước ra khỏi chiến hào, tháo chiếc thánh giá bạc đeo trước ngực và gắn cho người sĩ quan Anh. (Góp nhặt).
Nên để ý : a/ Khi đó người Đức và người Anh đang là kẻ thù của nhau ; b/ Người sĩ quan Anh đã cứu người sĩ quan Đức, đáp lại một sĩ quan Đức khác đã gắn cho người sĩ quan Anh một tấm huân chương rất đặc biệt, đó là chiếc Thánh giá.
7. “Ngày Sabát được làm ra vì con người, chứ không phải con người vì ngày sabát” (Mc 2,27)
“Ngày mai là lễ Các Thánh đấy. Con Lễ đã xưng tội rồi, còn thằng Nhân thằng Nghĩa đã xưng tội và lễ lạy gì chưa ?” Lời mẹ nói khi tôi đang chuẩn bị đi học.
Không hiểu vì sao lại nhiều lễ thế nhỉ ? mà lại là lễ trọng nữa chứ ! Còn cả một bài luận chưa làm. Chiều mai lại sinh nhật của bạn nữa !…
Nhiều lúc tôi cảm thấy ngao ngán vì đạo Chúa có quá nhiều lề luật phải giữ. Nhiều lúc tôi nhìn Thiên Chúa như một cảnh sát, như một kẻ đè bẹp tôi mất tự do.
Hôm nay tôi đã hiểu rằng vì Chúa thương tôi nên Ngài mới ban lề luật. Và lề luật là quà tặng Chúa ban để giúp tôi bay cao, thăng tiến và bảo vệ tự do của chính mình.
Cảm tạ Chúa đã tặng ban cho con lề luật, để con học làm người tự do đích thực. (Epphata)
Lm. Carôlô Hồ Bặc Xái
Lạy Chúa Giê-su Thánh Thể,
Bí tích Thánh Thể là dấu chỉ của một tình yêu dâng hiến trọn vẹn cho nhân loại chúng con. Chúa đã trở thành tấm bánh để tan biến đời mình nên sức sống cho con người. Tấm bánh luôn mang lại niềm vui cho người già cũng như trẻ thơ. Tấm bánh dù nhỏ bé, dù đơn sơ vẫn làm no thoả lòng người. Xin cho chúng con biết dùng đời mình như tấm bánh làm vui lòng mọi người.
Lạy Chúa Giê-su mến yêu, Chúa đã dạy chúng con hai chữ yêu thương. Tình thương chính là luật sống, là lẽ sống của đời ky-tô hữu. Ai sống yêu thương là ở trong tình thương Chúa. Ai sống nghịch với đức yêu thương là như cành nho lìa cành sẽ bị hoé úa khô cằn. Nhưng Chúa ơi! Thế giới chúng con đang sống thật thiếu hương vị của yêu thương. Tình người khô cằn vì thiếu hai chữ yêu thương. Người ta sống với nhau vì đồng tiền hơn là vì tình người. Người ta đối xứ với nhau trên quyền lợi hơn là trên tình cảm dành cho nhau. Xin Chúa giúp chúng con sửa lại cách sống của mình cho phù hợp tin mừng của Chúa.
Lạy Chúa, Chúa làm chủ muôn loài, xin Chúa hãy làm chủ cuộc đời chúng con. Xin cho chúng con biết tín thác và cậy trông vào Chúa. Amen.
Lm. Giuse Tạ Duy Tuyền
Xin mời xem thêm:
BÀI ĐỌC I:
Dt 6, 10-20
“Chúng ta có một niềm tin đặt trước mặt như chiếc neo chắc chắn và bền vững”.
Bài trích thư gửi tín hữu Do-thái.
Anh em thân mến, Thiên Chúa không bất công đến nỗi quên công trình của anh em và lòng bác ái anh em đã tỏ ra vì danh Người, anh em là những người đã phục vụ và hiện đang phục vụ các thánh. Chúng tôi mong ước mỗi người anh em thi thố cũng một lòng hăng hái đó để giữ vững niềm hy vọng đến cùng, ngõ hầu anh em không trễ nải, nhưng sẽ noi gương những kẻ nhờ tin tưởng và kiên nhẫn mà hưởng thụ các điều đã hứa.
Quả thật, khi Thiên Chúa hứa cùng Abraham, Người không dựa vào ai lớn hơn mà thề, nhưng dựa vào chính Mình mà thề rằng: “Ta sẽ chúc phúc cho ngươi và sẽ cho ngươi sinh sản ra nhiều”. Do đó, Abraham kiên nhẫn chờ đợi, nên được hưởng lời hứa. Vì chưng, loài người dựa vào kẻ lớn hơn mình mà thề, và lời thề được coi như bảo chứng chấm dứt mọi tranh tụng. Cũng vậy, vì Thiên Chúa muốn minh chứng cho những kẻ hưởng thụ lời hứa ý định bất di bất dịch của Người, nên đã làm lời thề, để nhờ hai điều bất di bất dịch mà Thiên Chúa không thể sai lời, thì chúng ta là những người tìm ẩn náu nơi niềm hy vọng đã ban cho chúng ta, chúng ta có một nguồn yên ủi chắc chắn. Trong niềm hy vọng đó, linh hồn chúng ta có một chiếc neo chắc chắn và bền vững, cắm vào tận bên trong bức màn, nơi Ðức Giêsu đã vào như vị tiền phong của chúng ta, Người được phong làm Thượng tế đến muôn đời theo phẩm hàm Menkixêđê.
(Nguồn: Ủy Ban Thánh Kinh / HĐGMVN)