Khi đi tu, bạn sẽ có kinh nghiệm ngồi trước Chúa trong thinh lặng để cầu nguyện, để tâm sự với Ngài. Ban đầu có thể bạn chưa quen, nhưng dần dần, bạn sẽ thấy đó là khoảng thời gian rất tuyệt vời. Một mình bạn với Chúa, bạn sẽ thấy có một sự bình an sâu thẳm bừng lên trong lòng, khiến bạn chẳng muốn dứt ra. Bao nỗi lo toan của bạn sẽ biến mất hết và bạn tìm thấy cho mình một điểm tựa vững chắc cho cuộc đời.
2. Bạn sẽ khổ sở vì cảm giác tự do đến lạ lùng
Khi đi tu, bạn sẽ không bị ràng buộc bởi tương quan với bất kỳ một con người nào, bạn không phải gánh trên vai trách nhiệm xây đựng cuộc đời với ai. Những lời khấn tưởng là giữ chân bạn, nhưng hoá ra lại giúp bạn trở nên tự do với mọi sự. Bạn không bị vật chất chi phối bởi lời khấn khó nghèo. Bạn không bị bóng hình ai nắm giữ nhờ lời khấn khiết tịnh. Bạn cũng trở nên tự do với chính mình, với những phán đoán và ý muốn của mình qua lời khấn vâng phục. Sự tự do thanh thoát này khiến bạn có cảm giác như cánh chim sẵn sàng tung bay đến mọi phương, chẳng nơi đâu là nhà, nhưng nơi nào cũng là quê hương. Chân trời phía trước luôn mở ra trước mắt, chẳng có gì ràng buộc bạn thoả sức với vùng trời cao.
Chà, có vẻ như một lối sống quá tự do thế này không làm bạn thích thú lắm phải không. Bởi vì bạn muốn bị ràng buộc bởi một ai đó. Bởi vì bạn thích sở hữu trong tay thật nhiều tiền của, vòng vàng, gia tài khủng. Bởi vì bạn muốn lái xe sang, mặc quần áo xịn, có nhiều tài khoản ngân hàng. Bạn thích dành giờ để đếm xem mình có bao nhiêu tiền rồi tối ngày bận tâm suy nghĩ phải cất giữ chúng như thế nào cho cẩn thận, hay phải sử dụng chúng làm sao. Rõ ràng, những điều này mang đến cho bạn một cảm giác khoan khoái rất nhiều, nhiều hơn là cái tự do thanh thoát không có gì của đời tu, phải không?
Còn nữa, khi đi tu, tự nhiên bạn cứ thấy mình cần phải chỉnh chỗ này, sửa chỗ nọ nơi con người mình. Bạn sẽ thấy mình còn có nhiều yếu kém và phải phấn đấu nhiều hơn. Hêy, cải thiện làm gì chứ, cứ như thế này không tốt hơn sao. Đừng đi tu bạn nhé, vì nếu không bạn sẽ được trưởng thành hơn, sẽ có nhiều nhân đức hơn, sẽ trở nên tốt hơn đấy. Tôi biết bạn chẳng thích điều này tí nào đâu.
4. Bạn sẽ bị những niềm vui trong hành trình sứ mạng cuốn hút
Tôi chắc chắn là bạn sẽ cười phì khi nghe nói đến hai từ “sứ mạng”. Chỉ toàn là vất vả với khổ sở thôi, có gì mà cuốn hút chứ. Uhm, khổ lắm các bạn à. Khi đến một nơi nào đó, bạn cống hiến hết sức mình. Rồi khi đã hoàn thành sứ mạng, bạn âm thầm cất bước ra đi, mang trong lòng bao nỗi tâm sự ngổn ngang đến lạ. Nhìn người dân bình an hạnh phúc, nhìn lũ trẻ cười tươi nô đùa, trái tim bạn trồi lên một niềm vui rất thẳm sâu. Khổ lắm! Đời tu không cho bạn chôn chân ở đâu, nên bạn cứ mãi sống như một người lữ khách trên đường. Có đôi khi bạn phải phát khóc đấy vì thấy những con người đơn sơ kia đối xử với bạn như người trong nhà. Họ dùng tất cả tấm chân tình để đối đãi với bạn. Thú thật là tôi chẳng thích khóc tí nào đâu!
Còn nữa nhé, và tôi chắc là lý do cuối cùng này sẽ khiến bạn sợ đời tu đến chết ngất! Trên hành trình đời tu, bạn sẽ gặp những anh chị em khác. Họ cùng song hành với bạn. Thật sự thì họ phiền phức lắm. Thấy bạn buồn, họ sẽ hỏi han và nâng đỡ bạn. Những lúc bạn cô đơn thất vọng, họ ở bên bạn để giúp bạn vượt qua. Có ai lại rảnh rỗi đến thế cơ chứ! Nhưng họ cứ thích như thế khiến cho bạn như cảm thấy nợ họ một món nợ ân tình, khắc sâu trong tim, chẳng bao giờ có thể quên đi được. Sống bên họ, bạn sẽ dần dần được cảm hoá bởi gương sống của họ và điều đó sẽ biến đổi con người bạn.