Lạy Chúa, Con Đây! (115)

Lạy Chúa,
có nhiều lúc con cảm thấy ngột ngạt, 
ngột ngạt trong tương quan với người khác
ngột ngạt cả khi con ở lại một mình với chính mình. 
Con đã cố gắng hết sức để mở ra
nhưng luôn có nhiều điều khiến con phải thu mình lại. 
Nhiều tương quan không thể êm đềm như con muốn
thực tế cuộc sống cứ bóp nghẹt con, 
cái cảm giác không an toàn và không chắc chắc
cứ ám ảnh con trong mọi tương quan và hoàn cảnh…

Thế nên con thường thu mình lại
trong cái vỏ bọc khép kín và cầu an, 
căn phòng đời con ngày càng trở nên chật chội
lòng con bị bó lại trong những giới hạn ích kỷ. 
Càng thu mình lại thì con càng thấy ngộp
vì thiếu dưỡng khí và thiếu không gian
thiếu cơ hội và thiếu tương quan, 
thiếu cả những tương tác của đụng chạm và va vấp 
để nhào nặn nên tính cách và cuộc đời con.

Lạy Chúa
mỗi con người được sinh ra
được đặt vào giữa lòng một thế giới bao la 
không phải chỉ để cô lập và sống với riêng mình
nhưng để mở ra, để sống với và sống cho người khác. 
Sự đa dạng đa chiều của tương tác 
có thể lưu lại những vết thương 
thì cũng có thể giúp chúng con lớn lên và cứng cáp.

Xin giúp con luôn can đảm mở ra
để hít thở khung trời bao la của Chúa.

Tác giả: Minh Gian