Nói với Bố

(Bỗng một ngày con chợt bước sang ngang
Theo tiếng gọi từ trời cao vọng xuống
Ánh mắt ai trao vào con luống cuống
Phút trở mình mang nặng nỗi miên man!)
 
Con sẽ nghỉ học về quê lao động
Với gia đình thêm được hai bàn tay
Cho những bát cơm mỗi lần xới thêm đầy
Cho chỗ ở thêm nhiều hơi ấm!
 
Con chỉ tiếc quê mình còn quá chậm
Chuyện học hành chẳng ai vượt lên cao
Xong phổ thông là rất đỗi tự hào
Lại trồng cấy giống như bao đời trước!
 
Giấc mơ của con không thực hiện được
Dở học hành, dang dở cả lối đi
Bao nhiêu năm vẫn thế chẳng hơn gì
Chăm cầy cấy đã thành nghề vinh quang!
 
Con nói điều này lại sợ Bố bàng hoàng
Thời cả nghĩ cho rằng con dại dột
Sống ở đời mọi nghề đều tốt
Cốt ở mình có đứng vững không thôi!
 
Dù sao nữa con cũng quyết định rồi
Về với Bố cho dù luôn gian khổ
Nhà mình nghèo chẳng có chi xấu hổ
Ấm áp tình người còn hạnh phúc nào hơn!
                                                          
Faviland